Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Chuyện có thật.


Hắn!
Viết cho Đông với sự đồng cảm!


Đêm Sài Gòn

Hắn ngồi đó, tiếng nhạc đã chùng xuống như lòng hắn say say, đáng gì đâu chỉ 2 sec nhỏ, sao vậy, ôi, hắn quên mất chầu bia ban chiều, chiến hữu rã rời say! Bụng đói cồn cào, hắn không muốn quay về, có còn gì đâu, có ai chờ đâu, giờ này chắc Quyên đã ngủ rồi, và đứa bé vẫn hồn nhiên bên người bà, tiếng ru à ơi như thuở nào, hắn đã quen thuộc từ thời bé dại!
Một chút nhớ bâng khuâng, đôi mắt Thư mở to mơ màng và thật buồn, lần đầu tiên hắn đến đây, để làm cho ra lẽ với tên đàn ông quyến rũ vợ mình, hắn đã ngồi quán café góc phố suốt hai hôm để theo dõi Huân, rồi quyết định sang bấm chuông ngôi nhà có cánh cổng màu xanh đó!
Người con gái tóc dài bước ra, ôi, cô đẹp quá, hắn nói muốn gặp bà Huân, “Là tôi đây!” Cô gái nhìn hắn với ánh mắt dè dặt, dò xét! Lặng đi một chút, hắn nhỏ nhẹ: “Cô đẹp lắm, cô biết không!” “Cám ơn!” Rồi cô quay vào trong.
Lần sau tới, hắn biết rõ là Huân đang ở nhà, vẫn giọng điệu như hôm trước, hắn nói, “Cô đẹp và còn hấp dẫn nữa!” “Ừ, biết rồi, thì sao?” Cô trả lời cứng rắn, dường như đã được chuẩn bị từ trước! “Cô nói với chồng cô, xài đồ nhà đi, đừng theo đuổi vợ người khác!” Cô gái mặt tái mét, mắt mở to như chực khóc, lảo đảo chạy vào trong! Còn hắn thì đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm gì nữa! Kịch bản cũ kỹ đó làm tim hắn đau nhói, và đôi mắt cô gái đã ám ảnh hắn cả vào giấc mơ!
Hắn đón cô sau giờ làm việc, cả hai đi vào một quán kem, như đã quen biết tự bao giờ, rồi cùng lặng lẽ nhìn nhau, hình như không biết nói gì với nhau!
Hôm đó sau một trận cãi nhau dữ dội, hắn và Quyên không nhìn mặt nhau, cô đi làm về khuya lơ khuya lắc, chẳng màng gì tới đứa bé, bỏ mặc cho bà nội chăm nom! Hắn bình tĩnh quan sát mọi việc, và nghĩ rằng chắc là “hết thuốc chữa!” Đành thôi, làm sao giữ được người muốn ra đi!
Gặp Thư hôm nay như hai người đồng cảnh, có chút cảm thương hồng nhan đa truân, người như thế sao Huân chẳng động lòng! Nếu là hắn… Ừ, thì sao nhỉ, ai mà biết được dù đã yêu nhau suốt hai năm, cưới cũng đã hơn hai năm, tình yêu sao mà mau phai nhạt, có phải là tình yêu? Quyên, cô kế toán năng động, rất vừa lòng giám đốc, Huân là đối tác của công ty, cùng gặp gỡ và vướng vào nhau từ lúc nào, khi hắn biết thì sự việc đã quá muộn rồi, thậm chí khi cãi nhau, Quyên còn đòi chia tay, cô không màng gì đến đứa con còn bé dại!
Hắn cũng muốn mở lời hỏi thăm coi dạo này Huân đối xử với cô thế nào, nhưng nhìn cô buồn buồn, hắn tự dưng nín lặng, không muốn khơi dậy nỗi đau âm thầm! Hắn tự hỏi sao dạo này hắn chỉ nghĩ đến Thư, cả khi ăn, khi làm việc, … cô đã hiện diện trong đầu, trong tim hắn mất rồi!
Cả hai ra về, trời đêm mát dịu, hắn nhìn Thư nao nao, sao lại thế, em tươi tắn như bông hoa đầu mùa, mai rồi sẽ ra sao? Hắn thở dài thầm ao ước một sự trao đổi kỳ diệu! Ôi, sao một kẻ không chung tình như Huân mà được cả hai người con gái mến thương, còn hắn, cũng được tiếng là chồng tốt và địa vị xã hội có thua kém gì ai đâu, thế tại sao, tại sao? Câu hỏi rơi vào thinh lặng trong màn tối đêm đen!
Sóc Tím.
(30/05/2012.)
 
 

 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]