Đi
qua nỗi nhớ!
“Đời mãi mãi mãi cách xa, dòng nước mắt
nóng tiễn đưa, xin cho lần cuối! Tình ấy đắm đuối thiết tha, dù qua bao nhiêu
điêu linh, xót xa, đắng cay trong đời… Màn đêm mở huyệt sâu, mộng đầu xin dài
lâu…Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô, có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau, chết bên nhau
thật là hồn nhiên!”
(Lê Uyên Phương.)
Không dễ gì được chết bên nhau, tình nhân ơi!
Dù đã bao năm sống bên nhau, dù các con đã lớn, người
ấy vẫn gọi tôi là “người tình” và cả hai rất yêu thích bài hát này! Chắc có bạn
nghĩ là vu vơ, ai đời lại gọi nhau như thế! Nếu biết chúng tôi như những người
bạn thân, có thể ngồi bên nhau nói chuyện hằng giờ, có thể cãi nhau vì một bài
báo, có thể đi bên nhau qua từng con dốc của rừng lạnh Tây Nguyên và hát suốt
đoạn đường! Và “Thương lắm tóc dài ơi!” một bài hát cũng là một định mệnh buồn
dành cho “tóc dài”, một tôi đơn độc, bơ vơ khi người ta đi xa!
Một trích
đoạn ngắn trong Nhật Ký Hành Trình:
“Ngoài trời mưa
rơi tầm tã, không khí trở nên dịu mát, nhưng vẫn gợi cho tôi nhớ lại những ngày
cuối cùng ở Quảng Châu, trời mưa dầm mà buốt lạnh tận xương, làm đau thêm nỗi đau
mất mát! Phải xa anh nơi đất khách quê người, phải chăng đó là một trò đùa của đấng
trên cao kia, ông hả dạ rồi chứ! Tôi và con gái không còn nước mắt để khóc, tôi
kêu trời và than trách ông, và ông vẫn cười, ông thật ác, có khóc than cũng chỉ
thế mà thôi.
Chúng tôi đi
ba, về chỉ còn hai và một nắm tro, trên chuyến bay già nua, bước xuống phi trường
mới thấy mình còn sống. Có một người tốt bụng đi cùng chúng tôi suốt cuộc hành
trình, và giúp đỡ chúng tôi thật nhiều, tôi muốn nói lời cám ơn nhưng không biết
ông ấy là ai, và sau đó không còn gặp lại nữa! Và kìa, những người thân đang chờ
kia, chờ anh về hay đón một linh hồn phiêu bạt! Hai người chúng tôi phờ phạc như
hai kẻ mất hồn, bước thấp bước cao như không biết đi đâu, cho đến khi nghe giọng
nói: "Về rồi, an toàn rồi…" tôi mới choàng tỉnh, ai đó dìu tôi lên xe
và tôi thiếp đi… mơ màng nghe tiếng gọi tên, à, anh cũng đã về lại rồi ư! Mà về
bên nhang khói, tôi muốn quên hết, mà làm sao quên đây, tôi và anh có quá nhiều
kỷ niệm, anh lại là người bạn tri âm, người bạn mà cả đời này tôi không tìm được!”
Hôm nay qua thăm người bạn, nhân ngày giỗ chồng cô,
nghe thương thân góa phụ, ngẫm lại mình thấy xót xa!
Buồn ư, cuộc sống đã quá nhiều lo toan, vất vã, buồn
thì ai tới được với mình cơ chứ! Nên tôi vẫn cười dù nhiều khi đêm về nghe cô
đơn chất ngất! Tôi làm việc, học tập, vui chơi, ca hát, người ta cười tôi không
biết buồn, không biết quấn khăn tang và ra đường cúi mặt! Ôi, đừng có mà giã
vờ, cứ rơi vào cảnh như tôi rồi biết, tôi không thích sống như vậy, tôi muốn có
bạn bè, những người có thể chia sẻ vui buồn! Tôi cứ sống và thách thức cuộc đời,
tốt xấu thì cứ chờ xem, có gì đâu mà vội!
Sóc Tím.
(21/06/2011.)