Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Đọc thơ Vũ Tuấn Anh.




Đọc “Thì thầm đường quê”
của Vũ Tuấn Anh.



Nhận được tập thơ từ ... mới quen Lẩm Cẩm, đọc hoài, mỗi bài có nét riêng, không biết phải bình sao nữa! Thôi cứ viết lên đây ý tưởng của mình để cùng chia sẻ với bạn bè vậy! Nhiều bạn đã viết lời bình hay và sắc sảo như cô giáo Hoàng Hôn Tím, Hoa Hồng Gai,… ở đây Sóc không nghĩ mình có thể viết như những nhà phê bình, mà chỉ muốn nói lên cảm tưởng và những suy ngẫm của mình!
Đi từ đầu với chút mộc mạc đơn sơ:
Dường như đường nói thì thầm
Rằng tôi cứ để chân trần như xưa
(Thì thầm đường quê.)

Gợi cho ta hình ảnh cậu bé đầu trần chân đất khi xưa, chạy lon ton trên con đường quê thân quen, với một chút bồi hồi nhớ lại thời đi học:
Để xem còn nhớ câu thơ
Gửi cho bạn gái trong giờ ra chơi!
Gặp bạn thời trẻ con, cùng chăn trâu, đánh dậm:
Cho dù ai có là ai
Nên ông, bà vẫn bá vai tao mày.
Không biết đây có phải chuyện tình giấu kín cùa nhà thơ hồi đó không, mà “Bỗng dưng.”
Bỗng dưng tôi nhớ người ta
Nhớ chiếc răng khểnh, làn da mịn màng…
Bỗng dưng lại nghĩ vẫn vơ
Chẳng hay người ấy mong chờ mình không?
Để rồi “Anh không ghen đâu” nhưng mà:
Anh không ghen với ai đâu
Chỉ mong em chẳng đi lâu một mình.
Lớn lên, xa nhà nhưng không quên mẹ già hôm sớm cô đơn:
Vượt qua mưa nắng sương rơi
Nuôi con khôn lớn không lời kể công
Chắt chiu như một dòng sông
Mẹ cho con hưởng cánh đồng phù sa.
Chiến tranh, người cha đi biền biệt qua bao năm tháng:
Mịt mùng không một dòng tin
Hậu phương mẹ ngóng con nhìn trời xa
Mong sau sớm biết mặt cha…
Rồi cha trở về, niềm vui và vết thương của những ngày chiến đấu:
Cha về dẫu chẳng vẹn nguyên
Mấy phần sức khỏe gửi miền sương pha…
Còn trong ký ức cha già…
Chiến tranh như vẫn mới là hôm qua!
Và hạnh phúc của mẹ chưa trọn vẹn, cha già mãi yếu đau, mẹ vẫn ngày đêm vất vả:
Nhìn mẹ chăm sóc cho cha
Bỗng nhiên con thấy mình là đứa hư
Cần tìm đâu nữa câu từ
Bình dị đời mẹ đẹp như đất trời.
Với người yêu dấu, Tuấn Anh là người chồng ngọt ngào, bình dị, …
Hai ta như đất với cây
Phải chọn lại vợ em đây vẫn cùng.
Hay là:
Giữ riêng mình chút dại khờ
Phải chăng là để câu thơ vĩnh hằng.
Nhưng đôi khi con mắt liếc ngang, làm sao trách được hồn thơ, nhưng kịp dừng lại, và …hứa hẹn:
 Không làm phu phụ kiếp này
Ta làm tri kỷ… giãi bầy nhé em!
Ôi, sao mà họ đẹp thế, làm nhà thơ nao lòng:
Sao không giấu má lúm xinh
Làm anh cứ ngỡ là mình còn xuân.
Nhà thơ nhìn cuộc đời là thơ, cảnh đẹp, người đẹp, hoa xinh …mê câu hát hội Lim…
Bóng ai “ngồi tựa mạn thuyền”
Để ai tơ tưởng hão huyền mộng mơ.
Hay là:
Cùng yêu Quan họ quê nhà
Nhưng mong hơn nữa được là phu thê
Để không phải đợi xuân về
Gặp nhau “Giã bạn”…, nguyện thề chẳng trao.
Đi khắp nơi, rồi về lại quê nhà, với Hương Bưởi thơm bay:
Hương thầm ngan ngát bay xa
Tháng Giêng vẫn thế như là ngày xuân
Với tháng ba hoa Gạo đỏ:
Tháng ba hoa Gạo chong đèn
Nhớ thời vụng dại yêu em ngày nào…
Tỏ bày qua những trang thơ
Nhớ mầu hoa đỏ ước bờ môi em!
Thật lãng mạn, thật đáng yêu!
Nao lòng ngắm cánh hoa Sưa
Cầu cho đừng gió, mong mưa nhẹ nhàng.
Về phố, cảm giác gò bó, đơn điệu, nghe tâm tình của nhà thơ qua bài “Chanh ở phố!”:
Cây chanh trồng ở ban công
Tốt tươi nhưng chẳng trổ bông hoa nào
Mùi thơm cũng bị hư hao
Thì ra đâu phải lên cao mà mừng!?
Thật thú vị phải không, Thơ Tuấn Anh bình dị, dễ thương như lời thì thầm, như tính cách của con người bạn ấy, từ tốn mà sâu sắc, đơn giản mà đi vào lòng người... Những bài thơ rất đời thường nhưng không dễ dãi, tầm thường,... mà rất nội tâm nếu ta chịu khó đọc và suy ngẫm một chút, ta thấy rất thơ, rất đáng được gọi là một nhà thơ của công chúng!
Sóc Tím.

(21/04/2012)