Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Thơ tình tím.





Quên!


Ơi mặt trời đến từ đâu
Hay từ mặt biển một màu tươi nguyên
Ngày xưa ai tóc mây huyền
Cho người lạc bước về miền yêu thương
Tơ hồng năm tháng còn vương
Anh quên chốn cũ để buồn thiên thu!

Sóc Tím.
(26/12/2012.)

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Thơ Sưu Tầm.

Không có anh!
                                          Thơ Nguyên Sa.
                              
 Không  có anh,
Lấy ai đưa em về học,
                               Ai làm thơ cho em mang vào lớp đọc,
                               Ai lau nước mắt khi em ngồi khóc,
                               Ai dìu em đi trong chiều mưa rơi?

                                Những lúc em cười trong đêm thâu,
                                Lấy ai nhìn đường răng em trắng?
                                Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh,
                                Lúc sương mờ ai thở để sương tan?
                                 Ai cầm tay cho má em đỏ hồng,
                                 Ai thở nhẹ cho mây tan vào tóc?

                                 Không có anh nhỡ ngày mai em khóc,
                                 Ánh thu vàng trong mắt sẽ hao đi,
                                 Tóc sẽ dài thêm mái tóc buồn thơ,
                                 Không có anh thì ai ve vuốt?

                                  Không có anh lấy ai cười trong mắt,
                                  Ai ngồi nghe em kể chuyện thu phong,
                                  Ai cầm tay mà dắt mùa xuân,
                                  Nghe đường máu rung từng cành lộc biếc!

                                  Không có anh nhỡ mai này em chết,
                                  Thượng đế hỏi sao tóc em dài,
                                  Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon?
                                  Anh sẽ cúi đầu đi vào địa ngục!
                                                    
Nguyên Sa.

Nhà khác- Nguyễn Thái Dương.





Nhà khác
 Nguyễn Thái Dương

Ba đã dặn lòng mình
Rằng: "Phút hân hoan ấy,
Cái phút giây con đi về nhà khác
Nơi không ba, không má, không em mình
Không được buồn, không được nhớ, không nên..."
Không thì không, lòng không sao... không được!

Nơi con ngủ giờ em con đến thức
Nó hôn vào hơi gối của chị hai
Má ngồi kia giọt lệ má lăn dài
Theo tấm ảnh con đang cười trên vách
Cả nhà mình một niềm buồn rất thật
(Cứ như hồn đang ở tận nhà kia).

Rượu vu quy ba ngồi rót đầm đìa
Môi chưa nhấp mà lòng ba đã cạn
Đêm đầu tiên xa con ba bầu bạn
Với bóng mình và thầm nguyện đến khuya
Rằng những người dưng trong ngôi nhà chưa từng thân thuộc kia
Đối với con sẽ ruột rà yêu dấu
Bởi con sống suốt tuổi thơ hồn hậu
Thì theo chồng con hạnh phúc, cố nhiên!

Khuya thì khuya, mà đêm vẫn còn đêm
Cả nhà thức, cách gì ba chợp mắt
Nhà đã khác, may lòng con không khác
Điện thoại reo, cả nhà quýnh lên giành...

Sóc Tím ST.

HOA TRẮNG THÔI CÀI LÊN ÁO TÍM.





HOA TRẮNG THÔI CÀI LÊN ÁO TÍM.

Nhà thơ Kiên Giang.

(Có nhiều bản khác nhau, Sóc Tím không biết có phải đây là bản gốc!)
Lâu quá không về thăm xóm đạo,
Từ ngày binh lửa phủ quê hương,
Khói bom che kín chân trời cũ.
Che cả người thương nóc giáo đường!
Mười năm trước em còn đi học,
Áo trắng điểm tô đời nữ sinh,
Hoa trắng cài duyên lên áo tím,
Em là cô gái tuổi băng trinh!
Trường anh ngó mặt giáo đường,
Gác chuông thương nhớ lầu chuông,
U buồn thay tiếng nhạc đạo,
Rộn rã chuông nhà trường!
Mỗi lần tan lễ chuông ngưng đổ,
Hai bóng cùng đi một lối về,
E lệ em cầu kinh nho nhỏ,
Thẹn thùng anh đứng lại không đi!
Sau mười năm lẻ anh thôi học,
Nức nở chuông trường buổi biệt ly!
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo,
Tiển nàng áo tím bước vu qui!
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ,
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình,
Hoa trắng thôi cài lên áo tím,
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh!
Em lên xe cưới về quê chồng,
Dù cách đò ngang cách mấy sông,
Anh vẫn yêu người em áo tím!
Nên tình thơ kín tận lòng!
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo,
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương,
Giữ màu áo tím người yêu cũ,
Giữ cả lầu chuông nóc giáo đường!
Mặc dù em chẵng còn xem lễ,
Ở giáo đường u tịch chốn xưa,
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh,
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ!
Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm,
Như tình nồng thắm buổi ban đầu,
Nhưng rồi sau chuyến vu qui ấy,
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu!
Ba năm sau chuyến xe hoa cũ,
Chở áo tím về trong áo quan,
Nức nở từng hồi chuông cầu nguyện,
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang,                                                                                                                                      
Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh,
Từng cài lên áo  tím khi xưa,
Hôm nay cũng đóa hoa màu trắng,
Anh kết tình ta gởi xuống mồ!
Lâu quá không về thăm xóm đạo,
Không còn đứng nép ở lầu chuông,
Nhưng khi chuông đổ anh liên tưởng,
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường!
Lạy Chúa con là người ngoại đạo,
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời!
Trong lòng con giữa màu hoa trắng,
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi
              
               Kiên Giang.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Thơ tình tím.





Rơi!

Nắng thì cứ ở trên cao
Cô đơn xin hãy rơi vào tim tôi
Nửa con mắt liếc đơn côi
Xa người từ độ trong tôi biết buồn!

Sóc Tím.
(20/12/2012.) 

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Viết cho đêm trăng.

 


Cuội ơi!
 
Nhiệt kế Facebook P12 Hình ảnh Tết Trung thu bá chủ trên facebook

Hình minh họa lấy ở Google.

"Cuội ngồi dưới gốc cây đa
Để trâu ăn lúa kêu cha ơi hời"
Cuội bèn dối mẹ lên trời
Tìm nàng không gặp Cuội ngồi thở than
Mắt trông về chốn trần gian
Nhớ cha nhớ mẹ nhớ làng xa xăm!
Sóc Tím.
(27/09/2012.)

Đếm sao!

Đêm rằm lấp lánh ánh sao
Sao anh nhấp nháy bay vào sao em
Ngân hà một dãy mông mênh
Có ngôi sao lạc xuống trần đêm nay
Sao trong đôi mắt sáng ngời
Giữ lời ước hẹn một đời bên nhau!
Sóc Tím.
(27/09/2012.)


SÁNG!

 Sáng cài lên tóc chút trăng
Lung linh khoác nhẹ ánh vàng đêm vui
Trung Thu trăng sáng khắp nơi
Sáng trong mắt bé môi cười hồn nhiên
Sáng lên quên hết ưu phiền
Sáng cho người mãi bình yên trong đời
Một vùng ánh sáng chơi vơi
Giữa đường trăng lạc lối về tìm nhau!
Sóc Tím.
(27/09/2012.)

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Truyện đọc từ lâu.



Cây Lê của bà Khó!

Ngày xưa, ở một vùng quê của nước Pháp, có một bà lão nghèo nàn mà người ta quen gọi bà Khó! Túp lều đơn sơ quanh năm nắng gió và trong vườn chỉ có một cây lê, đó là cả một tài sản mà bà Khó có được! 
Ngày ngày bà đi khắp các làng mạc để làm tất cả những việc gì mà người ta cần như cắt cỏ, hái trái cây... vất v chỉ mong có được chút gì no lòng, tối lại về căn lều lạnh giá!
Cây lê của bà đến mùa đơm hoa kết trái, trẻ con trong làng hay lén qua nghịch phá, có khi tối về thấy những trái non lăn long lóc trong vườn, bà chợt khóc!
Một ông lão râu tóc bạc phơ hiện ra sau làn khói trắng, hỏi bà: 
-"Tại sao bà khóc, tôi có thể giúp gì cho bà?"
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói:
-"Tôi chỉ muốn ai leo lên hái lê của tôi thì bị dính vào cây, khi nào tôi nói thả ra thì mới rời cây được!" 
-"Bà sẽ được như ý!"
Nói xong ông lão biến mất!
Hôm sau bà Khó không đi nữa mà núp ở một góc lều để rình!
Trẻ con tưởng bà đi rồi lại kéo sang nghịch phá, kỳ thật chúng vừa leo lên cây thì bị dính chặt vào! Chúng kêu khóc sợ hãi, bà thấy thương tình nên nói: "Thả ra, thả ra!" những đứa trẻ chạy mải miết về nhà, từ đó tiếng đồn cây lê của bà Khó có ma nên không ai dám tới nữa!
Một hôm Thần Chết tới bảo bà:
-"Bà già rồi, bà đi theo tôi nhé!"
_"Vâng, ông có thể hái giùm tôi vài trái lê để tôi mang theo ăn dọc đường, được không?"
Thần Chết gật đầu, nhưng vừa leo lên thì bị dính chặt vào cây, không cử động được!
Bà Khó bỏ đi, Thần Chết bị phơi nắng trên cây cả ngày!
Tối bà mới về, Thần Chết mệt mỏi nói:
-"Bà giùm ơn thả tôi ra đi!"
-"Nhưng ông hứa là sẽ không bắt tôi đi, được như vậy tôi mới thả ông ra!"
Thần Chết bằng lòng, bà nói: "Thả ra, thả ra!" Thần Chết được tự do và buồn bã bỏ đi!
Ngày tháng trôi qua, bà Khó càng ngày càng già đi nhưng không chết! Bà vẫn sống và kéo lê sự nghèo khó trên thế gian này!

Sóc Tím.
(14/12/2012.)



Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Dọn nhà

Hôm nay Sóc Tím dọn nhà
Về nơi ở mới rất là đơn sơ
Đón chào bn với ước mơ
Một nhà sum hp cuộc cờ vui tươi

Sóc Tím
(12/12/12

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Bước chân trong thi ca.

Bước chân trong thi ca.


Tranh thiếu nữ minh họa của Họa sĩ Đinh Cường.


Bước chân trong thi ca.

Người con gái mang nét đẹp dịu dàng phải có một dáng đi chuẩn mực, đầy nữ tính, không hấp tấp, bước từng bước khoan thai, nhẹ nhàng…
Cô gái trong thơ Nguyễn Nhược Pháp, rất ngây thơ trong sáng:
Em đi chàng theo sau
Em không dám đi mau
Sợ chàng chê hấp tấp
Số gian nan không giàu!...
Ngày xưa là như thế, dáng đi cũng thể hiện đẳng cấp, giàu sang hay cùng cực!

Với Trịnh Công Sơn trong bài “Ở trọ.”
Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!...
Hỏi tại sao “Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!”? Ồ, tại vì Thúy Kiều là người con gái đẹp nhất trong thơ Nguyễn Du!

Với Nguyễn Tất Nhiên trong bài “Hai năm tình lận đận” và dòng nhạc Phạm Duy:
Em thường hay mắt liếc
Anh thường ngóng cổ cao
Ngoài đường em bước chậm
Quán chiều anh nôn nao!...
Chàng thì cứ đợi chờ, cứ nôn nóng, nàng bước đi chầm chậm thôi, phố chiều còn bao cặp mắt nhìn theo người đẹp!

Nhà thơ Phạm Thiên Thư, với cô nữ sinh Hoàng Thị Ngọ trong bài thơ “Ngày xưa Hoàng Thị.” Nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ, rất dịu dàng, rất đáng yêu:
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê!...
Bước chân Ngọ đi qua nhẹ nhàng, êm ái đến “Chim non lề đường không giật mình bay đi mà nằm im giấu mỏ.”  Ngọ là hình ảnh của nữ sinh thời đó!

Và bước đi làm tan nát lòng người, Đoàn Chuẩn – Từ Linh với bài “Gửi người em gái”
...Nàng đi gót hài xanh
Người đi trong dạ sao đành
Đường xưa lối cũ ân tình nghĩa xưa...

Em tôi đi, màu son lên đôi môi
Khăn san bay lả lơi trên đôi vai
Nhìn xác pháo bên thềm
Chạnh lòng tôi nhớ đến người em!...

Với bài hát “Tà áo xanh” cũng của Đoàn Chuẩn- Từ Linh:
Rồi chiều nao xác pháo
Bên thềm tản mác bay
Em đi trong xác pháo
Anh đi không ngước mắt
Thôi đành em!...
Lời thơ rất bình dị, nhẹ nhàng mà sao lòng nghe thổn thức, xốn xang, phải chăng là có sự đồng cảm. Người có tâm sự mà hát lên bài hát này chắc sẽ rơi nước mắt! Người viết chỉ muốn kêu lên: “Ôi những bước chân… sao mà nghe đau xé lòng!”
Sóc Tím.
(05/12/2012.)

Về quê.

Về quê.


Hình minh họa lấy trên Google.



Về quê

Đưa tôi về với quê nghèo
Cây cầu lấp loáng nắng treo ven bờ
Hàng cau trước ngõ hoang sơ
Dây trầu quấn quýt xanh mơ trong vườn
Bà tôi tóc trắng như sương
Mắt mờ mờ lệ đón con quay về
Bóng ai thấp thoáng ngoài đê
Em ơi còn nhớ câu thề ngày thơ
Bao năm dầu dãi nắng mưa
Tóc pha sương gió lối xưa tìm về!!
Sóc Tím.
(27/11/2012.)