Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

Chuyện của tôi.



Chuyện của tôi!


 
Không biết mẹ tôi có giận hờn gì ba tôi, người đàn ông hào hoa lịch lãm đó, khi ông đi xa, bà hay nói với con gái: 
-“Đàn ông, có cơ hội là họ sẵn sàng phản bội mình liền!” 
Nghe mãi cũng nhập tâm, đến khi biết yêu, tôi tự bảo lòng phải là một “Quan sát viên tình yêu” cho chính mình! Phải dè dặt, thận trọng, phải thật bình tĩnh khi gặp đối tượng tỏ tình! Nghĩ như vậy nhưng chắc gì làm đươc đâu!
Một lần, nhác thấy bóng anh chàng sĩ quan hay theo tôi những chiều tan học, tôi trốn đi ngả khác, rồi núp vào một gốc cây quan sát, thấy anh buồn hiu khi cổng trường khép lại, trong lòng nghe chút xót xa! Dần dà anh cũng nản lòng không chờ tôi trước cổng trường như trước, tôi thấy hơi tiếc nhưng rồi cũng quên đi!
Chạy trời không khỏi nắng, tôi vướng vào một anh lớp trên, cùng trường, làm quen vào một buổi hướng dẫn thực tập,  anh này biết khó rõ đường đi nước bước của tôi, có thể đã theo dõi lâu rồi cũng nên! 
Một lần anh mời đi ăn kem, anh kể nhiều chuyện về gia đình, ba mẹ và em gái, về quê hương biển bạc cá vàng! 
Tôi ngồi nghe chăm chú, kỳ thực, đầu óc tôi nghĩ đâu đâu ấy, chợt giật mình khi anh ấy hỏi: 
-“ Biết anh như thế, em có thương không?” 
Bản chất trẻ con trong tôi trỗi dậy với ý nghĩ vui: 
-“Ai thương anh hồi nào đâu chứ!”
 Nghĩ nhưng không dám nói ra, bây giờ mất anh cũng thấy tiếc, thôi thử xem, nên cứ mỉm cười… không biết anh nghĩ sao mà nói: 
-“Em suy nghĩ đi, rồi trả lời anh sau nhé, anh đợi!” 
Trời ạ, tôi biết làm sao đây, hỏi mấy cô bạn vậy!
Nhỏ Lan hát: 
-“Yêu cho biết sao đêm dài, cho quen với nồng say…Yêu cho thấy bao lâu đài, chỉ còn vài trang giấy…”
-“Đồ quỷ, nói thế làm sao nó dám yêu!” nhỏ My nguýt dài.
-“Không sao đâu! (Lan giở giọng đáng ghét): 
-"Yêu là khổ, không yêu là lỗ, mày  đừng lo, nó không chịu lỗ đâu!”
Thế là xong, theo ý hai đứa nó thì tôi cứ... yêu vậy! Nhiều lúc nghĩ cũng buồn cười, tụi nó đã có người yêu đâu mà mình nhờ tư vấn!
Mưa nhỏ thấm dần, tôi yêu anh từ lúc nào không biết, thế đấy, tình yêu đâu phải chuyện đùa!
 Một ngày anh về nói với mẹ cha, mẹ anh phản đối kịch liệt, vì tôi là người Nam, theo quan niệm của bà là con gái SG không biết lo, lại tiêu xài hoang phí!
Mẹ tôi không thích con trai Bắc, tính gia trưởng, mẹ chồng khó khăn, bà nghĩ tôi không thể làm dâu nhà người Bắc được!
Thế đấy, hai chúng tôi chông chênh giữa hai đường, ngả nào cũng chết, thôi, … cố kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi nào hai bên đồng ý!
Một năm… rồi ba năm, các bậc cha mẹ cũng mềm lòng, thôi, chúng tự chịu trách nhiệm cuộc đời chúng! May quá, phép mầu tình yêu thật hiệu nghiệm, chúng tôi thành một đôi dễ thương, hạnh phúc! Bà mẹ chồng thấy con dâu chịu thương chịu khó, mẹ tôi thấy con rể cũng hiền lành, biết thương lo cho con gái mình! Nhưng một điều chắc chắn là quan niệm phân biệt Nam, Bắc của các bậc cha mẹ có thay đổi! Cám ơn trời!
Sóc Tím.
(08/02/2012.)