Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

KHOẢNH KHẮC.




KHOẢNH KHẮC.

     Tôi tưởng rằng mình đã quên, tôi làm việc, tôi học hành, tôi vui chơi, … cho lắp đầy khoảng thời gian trống trải. 
Liệu tôi đã quên được người ấy chưa? 
Có những lúc ngồi buồn, hát một mình, oái oăm thay, sao tôi lại gặp nhiều bài ngày xưa anh ấy hay hát đến thế, thôi thì cứ xem như mình gặp đươc bạn cũ vậy, thế là tạm gác nỗi buồn một bên và cứ hát say sưa! 
Tôi phải nghĩ thế thôi, bạn biết không, có lúc tôi cố tình né tránh cho lòng không khóc, nhưng khi hát bài “Quê nhà” của NS Trần Tiến, nước mắt tôi đã rơi! 
“À ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em…” 
Giờ tôi ngồi đây một mình nhớ anh, rồi một mai sau ai sẽ nhớ tới tôi?
Đất trời đã vào đông, hơi lạnh buốt tận tim mình, nghe thương thương nhớ nhớ, ngày xưa anh vẫn thường nhắc tôi mặc áo ấm, bây giờ căn phòng lạnh ngắt trống vắng vì cô đơn, vì thiếu hơi người ấy! Tôi bước ra sân, ánh nắng vàng như một giãi khăn ấm áp ôm choàng lấy tôi, và gió thổi nhẹ như vuốt êm trên bờ vai yếu đuối, như có bàn tay anh, có phải anh về như những ngày xưa mỗi lần đi xa? 
Không đâu, có lẽ nào…, mà thôi, tôi đừng mơ nữa, ngày xưa ấy đã qua rồi, qua thật rồi!
Đường phố xôn xao, lại một ngày mới bắt đầu, mà tôi cứ mãi vu vơ tìm về những điều rất cũ, đừng cười chê tôi, vì tôi thấy thân thương, tôi thương tôi của những ngày qua, tôi của anh yêu dấu, tôi nhu mì hiền dịu, tôi ngây thơ dễ thương như anh thường nói, tôi mối tình cuối của anh. 
Và vì anh là anh của những ngày qua, anh thương yêu tôi nhất, anh là người tốt nhất và vì anh không về nữa! 
Một cái liếc mắt, một đôi lần nắm tay, một nụ hôn vội vàng, những lần hò hẹn… đi vào ký ức! 
Tôi vẫn nhớ,  tôi vẫn yêu anh như mới yêu lần đầu và không bao giờ sợ bị phụ tình, vì bây giờ anh là của tôi mãi mãi.
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: 
“Và từ nay thôi xót xa chờ đợi, và từ nay không có ai phụ người…” Tôi không xinh đẹp tài năng hơn ai nên rất lo nỗi lo bị phụ, bây giờ thì…tôi có ích kỷ quá không, nhưng tôi biết anh không bao giờ trách tôi đâu, vì anh quá yêu thương tôi dù đã cách xa tôi!
Giàn hoa tim đã trổ những cánh hoa đầu, màu tím ngày xưa anh yêu thích, tôi lại nhớ rưng rưng, tôi nghe hờn giận, giận anh hay oán giận cuộc đời này!
 Tôi muốn quên, làm sao mà có thể quên như quên một giấc mơ. Tôi đã có anh, một thói quen, một sự hiện hữu tự nhiên cho đến khi mất đi. Tôi hốt hoảng lạc loài, tôi bơ vơ tìm kiếm, không tin dù sự thật đã hiển nhiên.
Bây giờ, đã qua bao nhiêu ngày tháng xa anh, tôi quen dần với cô đơn, tôi quen giấc ngủ không có anh bên cạnh, dù có những cơn mơ, anh vẫn hiện diện sống động như mới hôm nào, và trong cơn mơ đó tôi nào biết tôi mơ!
Tôi tự dặn lòng là phải chấp nhận, phải hiểu rằng không thể làm gì khác được, nhưng đôi khi trái tim không chịu vâng lời, vẫn nhói lên những cơn đau kỳ lạ khi có một ai gợi nhớ, hay một nhân dáng như người xưa bất chợt lướt qua. 
Trong tôi một cảm giác thật nhẹ, ồ, hình như người ấy đang về.
                                                   
Sóc Tím. 
(10/11/2010)