Tình cờ!
Tôi
gặp anh trong một lần họp mặt cuối năm, anh là bạn thân của Bích, anh hát hay,
đàn giỏi, là mục tiêu của bao cô gái! Nhưng tôi ghét nhất là tính hơi kiêu, nên
cố tìm cách để trêu anh cho bõ ghét! Tôi không đẹp lắm nhưng dễ thương duyên
dáng theo cách nói của những người thân và bạn bè tôi!
Tôi thích mặc
jeans với áo trắng thể thao và nghịch phá như con trai! Đôi khi cũng mặc áo
dài, lúc đó tôi tập đi đứng dịu dàng, yểu điệu thục nữ như mẹ dạy, cũng hơi
khó, nhưng cố vậy!
Cơ
hội đến với tôi vào một buổi chiều ấm áp, vừa tan lễ về, tôi bước dung dăng
trong tà áo tím, cảm giác có người nhìn, tôi càng cố làm ra vẻ dịu dàng, e ấp!
Anh bước tới chào tôi, và nói: “Trái đất tròn nhưng quá nhỏ phải không, hôm nay
tình cờ mình lại gặp nhau!” “Bích đâu anh?” “Bên kia đường, mình đi thôi,
Mimi!” Không phải tình cờ đâu, Bích ơi, chờ đấy, kế hoạch của cô bạn nhỏ đây mà!
Trong quán sinh viên, đơn sơ, chúng tôi chọn một bàn ở góc, để có
thể quan sát ngoài đường, chiều chúa nhật đông vui, dòng người hối hả! Con Bích
cười nụ, lém lỉnh, ghét ghê!
Ly kem bắt đầu tan, khác với ngày thường, chúng
tôi ít khi chờ kem kịp tan, còn thi coi đứa nào ăn nhanh hơn nữa chứ!
Anh nhìn
tôi ánh mắt ngọt ngào, tôi nghe bối rối, trời ạ, yêu ư? quên mục đích ban đầu
rồi sao, thế đấy, có phải đơn giản đâu, tôi ạ!
Sau lần đó con Bích không đi với anh nữa, lần nào nó cũng nói bận,
khi thì đi mua đồ cho mẹ, khi thì đưa em bé đi chơi, tôi biết nó cố tình để tôi
một mình với Thắng, vừa giận lại vừa vui, con gái thật khó hiểu!
Một hôm đón tôi trên đường đi học về, hai đứa vào quán quen, ngồi nhìn lá rơi, yên lặng như sắp làm thơ!
Một hôm đón tôi trên đường đi học về, hai đứa vào quán quen, ngồi nhìn lá rơi, yên lặng như sắp làm thơ!
Ý chừng lâu
lắm, anh nắm tay tôi, hôn nhẹ, rồi nhìn đăm đăm vào mắt tôi, nói nhỏ: “Em chờ
anh nhé!” Tôi hơi bàng hoàng, ngơ ngác hỏi: “Anh sắp đi xa sao, mà đi đâu?”
“Tổng động viên, anh phải đi, chờ anh hai năm thôi, em nhé!” Bản chất con gái
yếu đuối trong tôi trỗi dậy, tôi rưng rưng muốn khóc, quay mặt đi vờ nhìn ra
đường, nhưng anh thấy hết!
Rồi những cánh thư đi về, hẹn hò chờ đợi, anh sẽ đến gia đình tôi trong lần về phép đầu tiên. Tôi cuốn hút trong dòng học hành thi cử!
Rồi những cánh thư đi về, hẹn hò chờ đợi, anh sẽ đến gia đình tôi trong lần về phép đầu tiên. Tôi cuốn hút trong dòng học hành thi cử!
Thỉnh thoảng ngồi với con Bích, nhớ ngày bên
anh, nhớ cồn cào, muốn gặp anh ngay, muốn ngả vào vai anh, để nghe được nhịp
tim rung mà suốt thời gian quen nhau cả hai còn rất giữ kẽ!
Số phận cay nghiệt quá, tôi đâu biết đó là lần gặp sau cùng, một hôm con Bích hớt hải báo tin, anh ra đi trong đợt hành quân đầu tiên! Tôi chết lặng…Thắng ơi!
Số phận cay nghiệt quá, tôi đâu biết đó là lần gặp sau cùng, một hôm con Bích hớt hải báo tin, anh ra đi trong đợt hành quân đầu tiên! Tôi chết lặng…Thắng ơi!