Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Bài đăng lại: Bá Nha và Kỳ.





Bá Nha và Kỳ.




Ảnh minh họa lấy từ Google.



-  Cô ấy thích nghe anh đàn chứ? Tôi hỏi.
- Không thích, đôi khi còn bực mình nữa!
- Thế hồi làm quen thì sao? Làm cách nào anh có được cô ấy? Tôi hơi tò mò, xin lỗi anh, đó là chuyện riêng mà! Nhớ hồi còn bé, tôi hay hỏi anh trai mình:
- "Hiền lành, ít lời như anh, làm sao có được chị ấy, vừa học giỏi, vừa là hoa khôi của trường, có phải vì anh là tay guitar tuyệt vời, và còn hát  hay?"
Vượt bao khó khăn, hai người cũng đến được với nhau, một gia đình êm ấm và ba đứa bé thiên thần!
- Thế người đó có thích nghe anh cô đàn không?
Nha hỏi dồn như muốn biết kết cục rồi ra sao.
     - Ồ, đó là một chuyện khác, anh tôi về thăm nhà, buồn lắm, hay tâm sự với tôi: “Anh hay đi xa, nhớ vợ con lắm! Khi về tới nhà, buổi tối muốn đàn và hát cho chị ấy nghe như hồi mới yêu, nhưng chị ấy không thích!”
     Khi thì nói: “Anh nghỉ đi cho các con còn ngủ!
     Khi thì nói: “Em phải ngủ sớm mai còn đi dạy!”…
     Nhớ hồi mới yêu, chị vẫn nghe anh đàn hát cả ngày không thấy chán! Ra về còn quyến luyến, như muốn mãi mãi bên nhau! Nhưng ngày xưa ấy qua rồi! Anh tôi buồn lắm hay nói với chị em tôi:
     -“Lấy được người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc!”
Nha sốt ruột:
- Rồi sau đó thì sao, họ chia tay chứ?
- Cả nhà tôi ai cũng nghĩ như vậy, khác tính khác sở thích thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, nhưng…(tôi hơi ngập ngừng…)
- Nhưng sao?
Nha sốt ruột hơn.
- Trong một lần hành quân, anh tôi ra đi mãi mãi! Chị dâu tôi khóc lóc thảm thương, chết đi sống lại, chị em tôi vô cùng xót xa cho người anh vắn số và cùng nghĩ như nhau: “Chắc không lâu đâu, chị dâu tôi còn quá trẻ lại quá đẹp!”
- Rồi sao, cô làm tôi sốt ruột muốn chết đây nè!
- Từ từ chứ, đang hồi hấp dẫn nhất đây, chị dâu tôi, cô hoa khôi của ngày ấy, nuôi các con tới trưởng thành và… tới bây giờ vẫn sống độc thân, hỏi sao không bước thêm bước nữa, chị nói, không ai có thể bằng anh của em!
- Một mối tình thật đẹp!
- Ừ, phụ nữ Việt Nam được xem là chung thủy nhất!
Ngày xưa người ấy của tôi hay lên mạng để tìm kiếm thông tin. Tôi lo ngại cho sức khỏe của anh nên luôn nói anh đừng thức khuya, anh ốm lắm rồi, tôi sợ…tôi nói gì thì nói, anh vẫn thế, vẫn miệt mài thâu đêm…anh không bỏ được thú say mê lên mạng! Tôi giận dỗi, trách hờn anh, và…còn ghét luôn cả cái máy tính!
Nhưng tôi có ghét anh ấy đâu, khi anh xa tôi, tôi nguyện cả đời nầy không yêu ai nữa, vì tôi nghĩ rằng không thể nào tìm được một người nào yêu thương tôi như anh ấy!
Con người ta không bao giờ biết quí cái mình đang có, đến khi mất đi rồi mới đau khổ, xót xa! Bây giờ tôi biết nghĩ thì mọi việc đã quá muộn, và ngày xưa ấy đã qua rồi!
-  Chắc muốn khuyên tôi một điều gì?
- Anh không hiểu sao, đâu phải người ta thương yêu mình là phải yêu cả nghề nghiệp hay ý thích của mình, cô ấy thích mua sắm, anh có thích không? Đàn ông con trai mà, đâu có ai thích đi siêu thị hay shop thời trang, đó là chuyện của phụ nữ…Mình không thể chìu theo ý người ta thì làm sao bắt người ta làm theo ý mình được!
Đôi khi người ta có cùng sở thích như mình, nhưng có…yêu mình đâu! Như Kỳ đây, Kỳ chỉ thích nghe anh đàn…
- Hiểu rồi, hiểu rồi, cám ơn Tử Kỳ!