Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Có khi tôi quên!




Có khi tôi quên!

Cô nhỏ rất dịu dàng và xinh tươi dưới mắt mọi người, mái tóc dài và đôi mắt tròn to lúc nào cũng vương một chút nỗi buồn, một chút dè dặt làm cho người khác hơi ngại mỗi khi tiếp xúc! Vì cô yên lặng quá, ít nói quá nên mình cũng không biết cô nghĩ gì, có giận hờn gì mình không! Vì sợ làm tổn thương trái tim nhạy cảm của cô nên mọi người cũng không dám nói chuyện nhiều, vì không biết lúc nào mình vô tình trở nên có lỗi! Cô có một tuổi thơ không êm đềm từ lúc ba mẹ chia tay, lớn dần lên bên cạnh một người mẹ xinh đẹp mà tính tình hơi hời hợt (có lẽ bà làm mẹ khi còn quá trẻ), nên ít quan tâm đến những vui buồn của con gái! Không nên nghĩ một cô bé chỉ cần được lo cho ăn học đầy đủ thôi, là những người làm cha mẹ đã xong bổn phận rồi, và họ có thể yên tâm được. Thật ra còn rất nhiều thứ mà một bé gái, nhất là một bé gái sống nội tâm rất cần! Đó là sự quan tâm của người mẹ, nhưng không phải cái gì cũng dòm ngó con mình, tốt nhất nên thân với con như một người bạn để nó có thể tự ý chia sẻ với mình!
Mình có một tuổi thơ cũng buồn như vậy, khi người cha đi xa, người mẹ vừa nuôi dưởng vừa dạy dỗ con cái như một người cha! Không cô đơn như cô bé, tôi có nhiều anh chị em (nhưng đó là nỗi bất hạnh của tôi đấy!) Vì tôi quá vụng về nên bị trêu chọc cả ngày, anh chị tôi, thậm chí cả các em tôi nữa, họ xem tôi như một con rối để đùa vui, đủ trò, kể cả đặt cho tôi những cái tên vô cùng xấu xí, tôi khóc chán rồi nghĩ ra cách tự bảo vệ mình! Đôi lúc tôi nghĩ phải cố gắng làm vui lòng mẹ tôi, để bà bênh vực cho tôi, nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, tôi bị sự ghẻ lạnh ngay chính mẹ ruột của mình! Tôi cũng không biết tại sao, sau này tôi mới nghĩ ra chắc vì mình không phải là một đứa con được mong đợi, ( khi ấy ba mẹ tôi có quá nhiều con gái rồi! họ đâu mong mõi có thêm tôi!)Không được mẹ bênh vực, tôi trở nên khó gần hơn, và sẵn sàng phản ứng dữ dội khi bị trêu ghẹo. Tôi cố học cho thật giỏi để mong mẹ để ý tới mình, nhưng bà có quan tâm đâu, mẹ tôi không coi con gái là con mình, bà chỉ mong anh tôi và em trai tôi thanh đạt thôi! Tôi lại buồn nhiều hơn, và có lúc mong mình "hư" đi cho bà ấy biết, cho bà ấy ân hận! Nhưng bản chất hơi "kiêu" trong tôi không cho phép tôi sống buông thả, và giao du với những người không đáng tin cậy, tôi còn dè dặt với cả bạn bè mình, không chơi với những đứa được ba mẹ cưng chìu! Vì thế số bạn thân của tôi chắc không đếm đủ trên một bàn tay! Đó, nghĩ lại còn giật mình, sao mình có thể sống qua những ngày tháng ấy! Thật là kinh khủng! Tôi đã sống, cũng học hành rất đàng hoàng, và còn làm thơ nữa chứ, trong đó có những vần thơ viết cho mẹ! Một người mẹ rất cưng chìu tôi như trí tưởng tượng của tôi, đến những đứa bạn tôi còn ganh tị vì tôi có người mẹ tuyệt vời như thế! Các bạn đến nhà tôi chơi và nói với mẹ tôi rằng: -" Con ước gì con có được một người mẹ như bác, bạn ấy nói rằng bác như một bà tiên trong cổ tích vậy!" Thế đấy, tôi đã sống hai mặt, điều đó khó chấp nhận được ở một cô bé còn quá trẻ con! Tôi đâu muốn vậy, vì những người sống quanh tôi đã biến tôi thành ra như thế!
Cho đến một ngày, tôi tìm được một nửa của mình, trong lúc tôi cô đơn nhất, tôi không tin anh ấy đâu, trong tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó anh cũng xa bỏ tôi, không đẹp, không giàu sang thì có hi vọng gì mà mong tìm được hạnh phúc chứ! Tôi sống dè dặt và yêu vừa phải (!), chắc gì người ta thật lòng yêu mình đâu! Nhưng, chử "nhưng" muôn đời vẫn đáng yêu, tôi nghĩ những đấng ở trên cao kia vẫn còn muốn cho tôi sống, và…thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi có được anh ấy, người đàn ông không đáng tin cậy đó đã cho tôi một đời sống hạnh phúc nhất! Vậy đó, không biết trước điều gì đâu, tôi nghĩ ở trên cao kia, những đấng quyền năng lắm chuyện kia cũng thích đùa lắm chứ!
Ờ, nói lung tung mà tôi quên mất là đang nói với cô bé! Cô bé chắc đã phải chịu bao khổ tâm, bao nhiêu cay đắng vì phải ẩn mình trong nổi đau, và còn phải chịu nhiều dằn vặt, vì nghĩ mình không được yêu thương, vì lý do nào đó cả những người thân của người ấy cũng không yêu mến mình, hay họ chỉ giã vờ yêu mến mình? Không như thế đâu, tại cô bé nhạy cảm quá thôi, không ai ghét bỏ bạn, người ta chỉ dè dặt vì chính bản thân bạn cũng đang dè dặt! Cô bé từ lâu đã thành một người quan trọng nhất của chúng tôi, tôi chắc rằng đôi khi cô bé quên điều đó, cũng như tôi, đôi khi tôi còn quên mất tôi hiện diện trong cuộc sống nầy từ lúc người đó đi xa! Hãy sống thật hồn nhiên, vô tư, đừng cố tỏ ra phải yêu thương ai đó! Khi cần giận hờn hay không thích gì cứ tỏ mình ra, như vậy trong lòng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn!
Trời đất kia còn có khi mưa khi nắng, thì con người cũng có lúc vui, lúc buồn, đừng để trong lòng những nặng nề, hãy nói hết ra rồi quên nhé! Vậy đó, bé yêu ơi, bé đừng buồn tủi, chung quanh bé còn biết bao người thân, mà có lẽ bé không biết được! Đừng mãi dè dặt, mãi nghi ngờ rằng người ta không yêu thương quí mến bạn! Hãy cỡi bỏ chiếc áo e dè, nghi kỵ và hoà đồng với mọi người, bé sẽ thấy rằng mình hạnh phúc nhất! Tìm chi xa xôi, sao không đến đây, tôi đang rất cần có bạn! Bé yêu ơi! đừng im lặng nữa, hãy tươi cười, và dang rộng vòng tay thì cuộc đời này sẽ luôn luôn mỉm cười với bạn!
Sóc tím. 
  (26/ 08/ 2010).