Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

THƯ GIÃN.





THƯ GIÃN.
Sưu tầm. 

 ( Sóc Tím mời các bạn cùng cười nhé)
              
1/ Hôm nay cô nhỏ rủ đi bơi, ngày chủ nhật thật đông vui! Sau một hồi vùng vẫy dưới nước đã nghe thấm mệt:
- Thôi lên đi, còn kiếm gì bỏ bụng nữa chứ, đói quá rồi!
Chật vật tìm phòng thay đồ, đã kín hết rồi, làm sao đây? Cô nhỏ sáng ý nói:
- Vô phòng tắm huấn luyện viên đi, chắc là còn trống.
Hai chị em tìm được một phòng trống, cùng đi vào, vừa tắm vừa kể đủ thứ chuyện! Thay đồ xong thì cánh cửa cuối phòng bật mở, một cậu trai chạy vụt ra ngoài!
- Chết rồi, sao nảy giờ tụi mình không thấy cánh cửa ấy!...
- Bây giờ còn gì nữa, thấy hết rồi!...

                2/ Chuyện xảy ra buổi chiều ở cầu Sài gòn. Một cô gái khá xinh đang đi bộ, vì cô dễ thương nên nhiều anh cứ quay lại nhìn, đến giữa cầu bất ngờ cô nhảy xuống, mọi người la toáng lên: cứu, cứu! Một người đàn ông lao mình xuống nước, bơi ra và cứu được cô gái!
Khi hoàn hồn nhìn lại mới thấy rõ người ấy là một ông lão! Mọi người xúm xít quanh ông, một nhà báo nói:
- Thưa ông, ông thật là can đảm, nguyên nhân nào khiến ông quên mình để cứu người vậy?
Ông nhìn quanh một lúc rồi nói:
- Tao mà biết được đứa nào xô tao xuống thì tao đập chết!

                  3/ Nhà kia có một đứa bé trai có gương mặt sáng đẹp, thông minh! Cậu bé lên sáu rồi mà chưa nói được tiếng nào!
Một hôm cậu bé kêu lên: - "Ông ơi!", rồi lại tiếp tục im lặng như trước.
Ba hôm sau ông nội cậu lăn đùng ra chết dù trước đó ông vẫn khoẻ mạnh, không thấy dấu hiệu bệnh tật gì!
Ba tháng sau cậu lại mở miệng kêu: -"Ba ơi!", cả nhà lo lắng chuẩn bị hậu sự cho ba cậu bé!
Ba hôm sau ông hàng xóm ngã lăn ra chết…
( Tôi kể chuyện này cho bác sĩ của tôi nghe, ông ấy nói: -" Trời ơi, vậy mà tôi tưởng tôi sắp lăn ra chết!")
Sóc Tím.
                                           (28/ 08/ 2010)

BÁ NHA và LÃO NÔNG





BÁ NHA và LÃO NÔNG
 
            Từ ngày Tử Kỳ ra đi, Bá Nha buồn lắm, ngày ngày đi về chốn cũ, ngồi bên gốc cây xoan xòe bóng mát mà xưa Kỳ vẫn ngồi nghe Nha đàn hát, buông tiếng tơ áo não, buồn tênh! Rồi đưa mắt nhìn xa xa như trông như ngóng, mà bóng Kỳ sao vẫn còn biền biệt nơi nao! Tiếng đàn càng lúc càng buồn tẻ, cô đơn như than như trách người đi xa sao không về lại! Một hôm trong nỗi đau tuyệt vọng, Nha cầm cây đàn giơ cao lên, định ném xuống giòng suối cho trôi đi những muộn phiền. Nhưng kịp dừng lại, vì nghĩ nếu đập vỡ cây đàn thì Nha đâu còn là Bá Nha, và làm sao có được một Tử Kỳ!
Nhiều ngày sau đó, Bá Nha vẫn một mình ngồi lặng lẽ bên gốc cây xoan, nhưng không còn buông tiếng tơ lòng nhớ thương trách móc nữa, mà để cho nỗi buồn gậm nhấm trái tim đau! Vắng tiếng đàn, chim không buồn ca hát, cỏ hoa cũng ủ rũ buồn hiu!
Một buổi sáng tinh mơ, một lão nông trong vùng đi qua, dừng lại hỏi:
- Sao dạo nầy không nghe ông đàn hát nữa, ông bệnh phải không?
Bá Nha mừng thầm, nói với ông lão:
- Tôi nhớ bạn tôi, không có cậu ấy tôi không thiết sống nữa, nói chi là đàn hát, mà tôi hát thì có ai nghe đâu! Sao ông lại hỏi như vậy? ( Trong lòng Nha có tiếng reo, à, cũng còn có người thích nghe mình đàn hát đấy chứ!)
Lão nông vuốt chòm râu bạc, mỉm cười, chậm rãi nói:
- Mấy hôm nay không nghe tiếng đàn của ông, lũ bò nhà tôi bỏ ăn, tôi lo sốt vó đây nè!  
           
Sóc Tím.
                                            ( 28/08/2010)