Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Mưa Saigon.


MƯA SÀI GÒN.

Cơn mưa nặng hạt kéo dài hơn tiếng đồng hồ, trời bắt đầu sẩm tối, nó ngồi nhìn qua song cửa như chờ như đợi, mà đợi ai đây?
Hồi xưa còn bé chờ mẹ đi làm về, mưa lớn, nó lo sợ vu vơ, gió thổi từng cơn làm hàng cây nghiêng ngã, nhỡ cây trốc gốc trên đường, làm sao mẹ có thể về với nó?
Rồi mẹ cũng về tới nhà, môi tím tái, tay lạnh ngắt, nó ôm mẹ mà xót xa, thương mẹ quá mẹ ơi...
Lớn lên làm cô học trò áo trắng, chiều tan trường lất phất mưa nó bước vội về sợ mẹ trông ngóng, bỏ sau lưng những ánh mắt nhìn theo.
Rồi biết yêu, những chiều mong mưa đừng tạnh để có cớ ngồi bên nhau lâu hơn! Ôi mưa!
Bây giờ cũng một chiều mưa, nó vẫn muốn chờ đợi như ngày nào, nhưng có lẽ người ấy đã mãi xa rồi! Mưa buồn, thật buồn, mưa ơi!

(29/09/2014)