Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Tết Saigon.


Giao thừa!







Tôi ít khi đi lễ đêm một mình!
Từ những ngày chưa cấm đốt pháo, tôi và anh tay trong tay về sau lễ nhà thờ, không vội vào nhà, tụ tập cùng những người hàng xóm ở con đường nhà mình xem đốt pháo và cũng reo hò như đám trẻ con, còn thi đua xem nhà nào pháo nổ đều và lâu nhất!
Những năm sau đó bớt vui, trẻ con trong xóm cũng lớn dần, không đốt pháo người ta không có lý do gì để kéo nhau ra đường nữa, anh và tôi vẫn đi về sau lễ, nhưng vào hẳn trong nhà, chờ gần giao thừa mới ra ngoài, TV bật sẵn chờ đến giờ giao thừa cùng vào xông đất! (Mình xông đất nhà mình chắc ăn nhất, anh nghĩ vậy!) Nhưng ai được chọn bước vào nhà trước tiên, thường là tôi, anh nói rằng tôi vui vẻ, và dễ tính nữa, tôi xông đất nhà sẽ đầy ắp tiếng cười! Điều anh nghĩ gần đúng như vậy, tôi nhớ như in những ngày vui tươi, có khi không có tiền, nhưng niềm vui không thiếu trong mắt tôi, và nụ cười của anh… mang dáng dấp của con người hạnh phúc! Chúng tôi bước ra đường chúc Tết những người hàng xóm, và cũng nhận lời chúc của họ, tôi hạnh phúc nhất khi bị họ trêu: “Kìa đôi uyên ương, hì, đôi ểnh ương… xem hai người thật khắng khít…” tôi nguýt dài, nhưng trong lòng reo vui, ờ, tình già ấy mà, mấy người đừng có ganh tị!
Giao thừa năm đó, tôi đi lễ một mình, mắt ướt dài suốt con đường từ nhà thờ về, đi thẳng vào nhà, đóng chặt cửa lại, không cần xông đất như mọi năm, cảm giác mất mát không gì có thể bù đắp được ! Nhà im vắng lắm, các con đã ngủ yên, tôi bắt đầu viết những dòng thơ thật buồn, và những ngày nối tiếp, một tập thơ đã hoàn thành, nhưng có lẽ sẽ để dành đốt theo tôi sau này vì chưa bao giờ tôi có ý định xuất bản, không nên đem nỗi buồn của mình rao bán, không nên làm người khác buồn lây!
Đọc báo thấy những người buồn phiền, tuyệt vọng có nơi chia sẻ cùng nhau trên mạng… rồi tôi đến với blog, viết miên man, lần này tôi ít làm thơ hơn, truyện ngắn dành cho tuổi teen đã làm tôi sống lại tình yêu thời non trẻ với người ấy, tôi được bạn bè chia sẻ, quên dần nỗi đau mất mát… Công việc này không mang đến cho tôi vật chất, tiền bạc, nhưng nuôi dưỡng thêm niềm tin, cho tôi cảm giác yêu đời muốn sống tốt, sống đẹp…(“sống trên mây” như từ mà những người thân tôi hay nói,… không sao, tôi có làm phiền hay tranh giành gì của ai đâu chứ, tiền để sống anh ấy đã chuẩn bị từ trước, tôi có phải lo gì đâu, anh ấy sợ tôi phải khổ vì phải mưu sinh hay nương nhờ vào  con cái, cám ơn anh, tôi nợ anh cả cuộc đời này!)
Giao thừa năm nay chắc tôi sẽ đi lễ cùng con gái, con mặc áo đẹp và dâng lễ vật… không cùng anh tay trong tay nhưng tôi tin là ở nơi xa kia chắc anh đã mỉm cười, mãn nguyện, tôi vẫn cầu nguyện cho anh, và người ta nói ở đó anh cũng cầu nguyện cho tôi, anh nhé, tôi sẽ cố vượt qua những nỗi đau trong đời! Xin Chúa giúp con hiểu rằng không có nỗi đau nào lớn hơn Chúa chết trên thập giá, và Đức Mẹ bất lực nhìn con! Tôi sẽ cố vượt qua những nỗi ưu phiền khi các con tôi không cùng tôi nhìn về một phía, tôi không trách gì chúng nó, sự hiểu biết và thời gian, không gian sống có giống nhau đâu! Chúng nó nhìn mẹ tìm kiếm những sự không có, ởm ờ và không thực tế! Làm sao chúng biết được trong sâu thẳm tâm hồn người mẹ có những nỗi đau mà không thể nói… Lớn lên rồi sẽ biết, con ạ!
Giao thừa năm nay, hứa với anh rằng tôi không khóc, tôi sẽ sống vui như lòng anh mong muốn! Tôi sẽ mỉm cười ra trước sân nhà, chúc Tết những người hàng xóm vui tính và thương mến tôi, tôi sẽ chờ chuông báo giao thừa để bước vào xông đất nhà mình như những ngày vui xưa, đạp hết những muộn phiền, những ý tưởng không giống ai để vươn lên vui sống, tôi sẽ trở lại là tôi của những ngày tháng cũ, hồn nhiên vô tư như ngày mai đi về nơi xa lắm, không có gì lo âu, sợ hãi nữa đâu! Thời khắc giao thừa của tôi là bỏ hết những lối suy nghĩ sáo mòn cũ kỹ để bước vào ánh sáng mà tôi tìm thấy được, làm ấm lại tâm hồn tưởng đã giá băng, mai rồi sẽ tốt đẹp hơn, hơn nữa, tôi ơi!
“Tối ba mươi, đóng cửa lại kẻo ma vương đem quỷ sứ tới
Sáng mùng một, mở cửa ra cho vì gió đón xuân vào!”…
Sóc Tím.
            (17/01/2012.)