Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Chuyện tình tự kể!



Người thứ ba!


  



Tôi biết hai người yêu nhau từ năm tôi học lớp 12, anh là thầy dạy Văn, chị dạy Toán, là chị họ của tôi, cũng là hoa khôi của trường! Mỗi chiều thứ bảy anh đưa tôi tới đầu ngõ nhà chị, cho tôi vào rủ chị đi chơi, đó là để che mắt bác tôi, bà rất khó tính, ngoài giờ đi dạy, chị không được đi đâu một mình!
Tôi thầm yêu anh với tình yêu học trò, rung động đầu đời, nhẹ nhàng dễ thương!
Hình như anh biết điều đó, tôi hiểu anh không phải là người bắt cá hai tay, anh đối với tôi bằng tất cả sự dè dặt của một người anh, vì anh cũng là bạn thân của anh tôi. Anh hướng dẫn tôi trong việc học tập, và cùng với em gái anh, chúng tôi hay đi giúp đỡ các trẻ mồ côi vào những ngày chúa nhật! Nhưng tất cả sự cố gắng đó không mang được hình ảnh anh ra khỏi giấc mơ của tôi!
Cho đến một ngày bác tôi biết được tình yêu của họ, bác ngăn cấm tuyệt đối, cả đến chuyện đòi chết nếu chị tôi không vâng lời! Ba mất sớm, chị tôi chỉ còn có mẹ thương yêu chăm sóc từ bé, bà đã không đi bước nữa dù lúc đó bà còn rất trẻ và đẹp! Chị tôi vâng lời mẹ và nghĩ rằng không yêu ai được nữa! Từ đó chị như chiếc bóng, lầm lũi đi về, buồn bã như không còn sức sống! Nhưng ai ngăn được tình yêu trong lòng họ, anh vẫn chờ chị trước cổng trường và họ nhìn nhau phút chốc rồi chia tay!
Một hôm anh đón tôi sau giờ học, đến quán quen mà anh hay đưa tôi và chị ấy đến ngày xưa, tôi nhìn ly kem bắt đầu tan, không biết anh sẽ nói gì!
Hình như là rất lâu, anh nói anh biết tình cảm của tôi, và chắc tôi cũng biết anh yêu chị ấy! Anh nói, tôi nghe mà hồn để đâu đâu, anh nói cha mẹ buộc anh cưới vợ, và anh nghĩ tới tôi, anh tin rằng nếu tôi chấp nhận, một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi!
Tôi choáng váng, hơi bất ngờ trước lời cầu hôn đó, không biết phải trả lời sao, anh nói vì tình yêu tôi hãy hy sinh một chút đi, cho đẹp cả đôi đường! Anh nói tôi hãy thương mẹ anh, vì anh là con trai duy nhất, bà bệnh nặng và trước khi đi xa muốn nhìn con có gia đình êm ấm!... Anh còn nói gì nhiều lắm, tôi không còn nghe được gì nữa…Tôi gật đầu ưng thuận, dù trong lòng nghe xót xa, tôi biết họ vẫn còn yêu nhau mà!
Một tuần trước ngày cưới, tôi không thể chịu đựng được nỗi ray rức vì mình sẽ làm người thứ ba suốt cả đời, tôi òa khóc và kể hết với mẹ! Ba giờ sau tôi rời khỏi thành phố này, ngậm ngùi, rưng rưng, nhưng sẽ không khóc một đời đâu mẹ ơi!
Sóc Tím.