Hoa Ti gôn ngày ấy!
“Một mùa thu trước mỗi
hoàng hôn,
Nhặt cánh hoa rơi chẳng
thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái
tóc,
Tôi chờ người đến với yêu
đương!”
(Hai sắc hoa Ti gôn- TTKH.)
Những cánh hoa hình tim, nhỏ nhắn, đáng
yêu… rơi tan tác trên sân, hoa của một thời yêu dấu! Thuở đó, hoa Ti gôn tượng
trưng cho tình yêu, cho những trái tim thích mơ mộng, bạn cũng thế, yêu hoa và
yêu thơ, ôi, TTKH, sao mà thân thương!
“Từ đó thu, rồi thu, lại
thu,
Lòng tôi còn giá đến bao
giờ,
Chồng tôi vẫn biết tôi
thương nhớ,
Người ấy cho nên vẫn hững
hờ!”
Chồng yêu cũng thích thơ
TTKH, thích hoa Ti gôn như bạn. khi anh đi xa, nhớ anh, bạn trồng trước nhà một
giàn hoa Ti gôn dễ thương, cho những dây hoa bé tí, bạn thích lắm và cảm thấy
thú vị về nó, ngày ngày bạn hay sang ngồi quán cà phê đối diện nhà để thư giãn
và ngắm hoa, như tâm tình với một người bạn! Nhưng hoa vô tình, hay buồn gì đó
mà khô héo dần, bên ngoài xanh tươi nhưng lớp trong tàn héo, bạn gọi nó là Ti
gôn Lan Huệ.
“Lan
Huệ sầu ai, Lan Huệ héo
Chứ,
Lan Huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi!”
Rồi một ngày bạn thấy Ti
gôn gần như khô héo hết, buồn quá, Lan Huệ cũng muốn bỏ bạn mà đi! Thu dọn, cắt ngắn, dưỡng
lại, dây hoa cũng xanh tươi nhưng còm nhom, yếu đuối, chắc không ra hoa nữa
đâu! Chán thật, bạn ra vào ngẩn ngơ!
Con gái nói:
=“Con mua Thiên lý đỏ về
trồng nghe mẹ!”
-“Ừ, con mua đi!”
Thế đấy, đồng ý, nhưng
trong lòng có chút bùi ngùi, ôi Ti gôn!
Sáng hôm đó con kêu về một chậu Thiên lý
đỏ, (Có người còn gọi là Sử quân tử?) đẹp và khỏe, lá xanh tươi, hoa trông
duyên dáng, mà sao bạn không vui!
Em gái sang chơi, đọc thơ
Hàn Mặc Tử:
“Sột
soạt gió đưa cành lá biếc,
Bên
giàn thiên lý bóng xuân sang!”
-“Hì, đẹp thế mà sao chị
không thích?”
-“Thích chứ nhưng hoa Ti gôn
đẹp hơn!”
-“Thôi, đi mua ít nhánh về
trồng ở tầng trên!”
-“Ồi, ý hay quá!”
Lại vui, lại có thể mỉm
cười, sáng sáng qua quán cà phê ngồi ngắm hoa, nghe thanh thản như tìm lại được
bạn xưa! Và bà hàng cà phê có thêm khách, cám ơn Ti gôn!
Sóc Tím.
(15/02/2012)