Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Tình thơ tím.





Bất ngờ!
Sáng sớm
Sương long lanh trên lá
Em co ro
Hơi lạnh từ trái tim bé nhỏ
Đâu phải mùa đông!

Anh đến
Như chút nắng hồng
Ôm choàng cô đơn
Nụ hôn bất ngờ
Vội vã
Con bướm trắng
Giật mình bay lên!

Sóc Tím.
(27/02/2012.)

Tuổi thơ tôi.



Ngày thơ đi qua!






Tối hôm trước con gái nói: “Mẹ ơi, mở TV xem bác sĩ Minh nói chuyện!” Trong phòng lúc đó ồn ào, mọi người đang hát say sưa, tôi chạy vội lên phòng ăn, bấm số 5, anh ấy đã nói qua một đoạn, nhưng tôi có nghe gì đâu! Đầu óc tôi lan man, đáng ghét… Tôi làm một động tác như chú mèo Kitty vẫn làm khi tức giận, rùng vai để tỉnh lại! Nhưng tới mấy lần mà chưa tỉnh hẳn, cố nghe coi anh ấy nói gì, một đề tài thông thường: “Khi bị mụn cóc, phải làm sao?” Cách này tôi biết rồi, còn mấy cách làm theo nhân gian, eo ôi, sợ quá! Thôi cứ tới bác sĩ là hay nhất! Anh vẫn như xưa, lên TV anh trông trẻ lắm, vẫn nụ cười như hơi rụt rè, đừng nghĩ đàn ông không biết e thẹn, không đâu, cũng như chúng ta thôi!

 Sao tôi lan man, nhìn anh tôi nhớ Khoa ngày trước, nhớ thời đi học, trong lớp không nhiều bạn gái, tôi không đẹp nhất, nhưng đủ nghịch ngợm để cho người ta nhớ! (Điều đó sau này tôi mới biết qua sự thú nhận của các bạn trai, buồn cười không?).Hồi đó lớp 11 xem như đã lớn, sắp làm cô Tú I, (năm tôi học còn hai kỳ thi Tú tài!) Khoa học giỏi đều các môn, nhất là tiếng Pháp và Toán, quá phù hợp để bạn ấy đậu hai lần “Ưu”. Lúc đó con trai thi không đậu thì đi lính… Khoa thích tôi, khi ấy cũng có nhiều bạn theo tôi, nhưng Khoa học giỏi nhất, con gái ai mà chẳng thích! Nhớ lần ra chơi, Khoa đưa tôi quyển Lưu bút, mặt đỏ bừng vì ngại các bạn khác thấy được, nhưng có thoát đâu, các bạn thấy và trêu ghẹo, tôi giận quá và không thèm nhìn mặt, các bạn ấy phải cử một đại diện gặp tôi xin lỗi, ai đâu, Hiển đấy, cây văn của lớp, bạn thơ của tôi! Dĩ nhiên, làm sao mà giận mãi chứ, phải đi ăn kem cơ, quán Cây Phượng gần trường!

Tôi và các bạn lập một Vườn Thú Mini, đám con gái mang những cái tên dịu dàng: Sóc, Nhím, Thỏ, Nai, Cỏ Tím…Bạn trai là Gấu Trắng, Chuột Túi, Chuột Mickey, Gấu Teddy…

Trong lớp biết tôi (Sóc) và Khoa (Gấu Trắng) thân nhau (hì, yêu nhau đấy!) Tôi nhớ là tôi nhận tất cả 48 bài thơ tình, ngăn ngắn, dễ thương, tôi cũng có gửi lại, chắc cũng ngần ấy bài thơ nhỏ, nhớ nhớ, thương thương, thực ra tôi chưa biết thương yêu là gì, chỉ vài hôm là Khoa lén đặt một bài thơ vào tập vở tôi lúc ra chơi, tôi cũng trả lời như thế, nhưng cũng có lúc con Nhím làm nhiệm vụ đưa thơ, nó là lớp trưởng nên ít ai để ý, mà nó dữ như bà chằn vậy, bạn nào lơ mơ là…nó dám mét thầy hướng dẫn lắm, mà thầy rất nghiêm, đứa nào cũng sợ! 

Nhưng đó cũng chưa có gì đáng nói bằng việc ngày thứ tư hôm ấy, Nhím kéo tôi ra hành lang, nét mặt rất nghiêm, như có điều quan trọng lắm! Nó nói bằng giọng trang nghiêm như một người lớn: “Sóc nè, mầy bình tĩnh nghe, trưa hôm qua tao đi học về ngang qua vườn Tao Đàn, tao thấy con Thảo (Cỏ Tím) với thằng Khoa của mày, hai đứa thân mật lắm, tao đi theo thấy thằng Khoa lén hôn con Thảo…Bình tĩnh nào…” 

Tôi đâu có mất bình tĩnh, chỉ đứng yên để cảm nhận cảm giác “bị đá” nó đau như thế nào mà thôi! Ủa , mà sao tôi không thấy gì hết vậy, trong phim cô gái nghe tin bị phản bội thì tái mặt và té xỉu kia mà! 

Tội nghiệp, ai yêu vui không hổng biết nữa, mà con Nhím sợ tôi buồn nên đưa tôi đi ăn kem  để an ủi, cái hương vị mát ngọt của ly chè kem làm tôi thấy hết buồn, thật lạ! 

Đó là lần yêu đầu tiên của tôi, tôi đã để mất nụ hôn về tay Cỏ Tím, cô bạn thân này vẫn hay đọc thơ tình Khoa gửi cho tôi! Ba ngày sau sinh nhật con Thảo, tôi nói phải về quê nên nhờ con Nhím tặng quà, một hộp vuông nhỏ đựng 48 bài thơ, mối tình đầu của tôi đó!

Nhiều năm sau, Thảo theo ba mẹ đi nước ngoài, Khoa học Y và trở thành bác sĩ, chuyện ngày qua như giấc mơ hồng, dễ thương, tôi vẫn kể lại chuyện tình thơ ngây đó bằng giọng điệu khôi hài, ừ, yêu là như vậy đó! 

Nhím trở thành kỹ sư xây dựng, lang thang khắp các công trường, có hai cô con gái xinh đẹp,… Cuộc sống vẫn trôi êm đềm trôi!

 Tôi gặp Khoa  và bạn bè trong những lần họp lớp, cậu ấy hỏi tôi có còn giận không? Hì, tôi mỉm cười, ôi cái thời con nít đó, giận gì mà giận!...Hai đứa cùng cười vang, ngoài sân trường râm ran tiếng ve, phượng vẫn tươi hồng duyên dáng! Nếu trở lại ngày xưa, chắc gì hai đứa đã yêu nhau!

“Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh, môi ai chín đỏ trên cành phượng xưa!”(NS. Phạm Duy.)
Sóc Tím.
(28/02/2012)

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Chuyện của tôi.






Như những ngày thơ!

Em bước vội vàng theo dòng người đang hối hả đi về phía sân ga! Em đang tiễn đưa một người thân, ai vậy? Em cũng không biết nữa! Em có vẻ buồn như sắp xa ai đó, không đâu, em đang tìm một thứ gì đã mất? Tìm ở đâu đây? Dù em đã từng chịu mất mát mà không gì có thể bù đắp được! Không hiểu được em đang suy nghĩ gì, em vẫn thế, vẫn một chút buồn, vẫn một chút suy tư, em muốn tìm trong huyên náo kia một anh lửa nhỏ nhoi, một tiếng nói nhẹ nhàng đủ làm tim em ấm lại!

Con người như mây như gió, bất chợt buồn, bất chợt vui. Khi buồn người ta hay kiếm cớ giận hờn ai đó, thường đối tượng để giận là người thương yêu mình nhất, gắn bó với mình nhiều nhất! Hồi nhỏ mỗi lần giận mẹ, em tủi thân khóc hoài, dỗ dành thế nào cũng không nín, mẹ phải nhờ cô bạn nhỏ của em, rủ em đi chơi, trẻ con chóng quên, em vui đùa với đám bạn và quên hết giận hờn. Nhớ khi về đến nhà mẹ vuốt tóc em, mái tóc ướt mồ hôi và bụi bẩn, em sà vào lòng mẹ như để được chở che! Bây giờ em cũng không còn có mẹ, em bơ vơ cô đơn, khi vui khi buồn, chỉ một mình em!

Em có một người anh, anh ở một nơi xa xôi lắm, anh vui tính và rất thương yêu em, vẫn an ủi mỗi khi em buồn, trách giận mỗi khi em có lỗi! Anh là nơi nương tựa tinh thần của em! Khi buồn tủi em không thấy mình đơn độc!

Ngày cuối tuần em muốn gọi anh, em muốn nghe tiếng anh dù không ngọt ngào  như lời ru, nhưng trầm ấm êm nhẹ, cho em cảm giác được quan tâm, che chở!
Em vẫn đứng đây lặng lẽ, sân ga đã trở nên vắng ngắt, những dòng người hối hả đâu rồi? Người ta nói ga chiều buồn lắm, buồn như sau cuộc chia tay!

Em trở về với căn phòng trống vắng, một mình, hôm nay không ca hát, không bạn bè và ngày mai em cũng chỉ một mình, thế thôi!

Sóc Tím.

(27/02/2012)

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Thơ tình tím.




Em về nơi ấy!






Em về nơi ấy!

...Nếu anh có về, nhà vắng lặng
Phím đàn buồn 
Bụi bám nhện giăng
Trên bàn nhỏ
Một bài thơ
Màu mực đã mờ
Dấu thời gian đó
Bao năm ta đợi
Phút chốc lìa xa
Một sáng tinh mơ
Em về nơi ấy!
Sóc Tím.
(23/02/2012.)

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Tuổi ngây thơ.



Con Thằn Lằn lí lắc!







Những mẩu chuyện thời bé thơ, chìm sâu trong ký ức, tưởng đã nhạt nhòa theo thời gian, nhưng rồi tự dưng nó sống dậy như mới vừa hôm qua, cô bé ngày nào tóc cài nơ tím, tung tăng  chân sáo tới trường, bây giờ...đang miên man bay về ngày thơ thì…

 - “Mẹ ơi, mẹ!” tiếng kêu hơi lạ, hình như là sợ hải? Tôi chạy vội lên lầu: 

-“Cái gì vậy, cái gì?” 
-“Mẹ ơi, Thằn lằn, con sợ quá!” 
-“Đâu?” 
-“Trong phòng con!” 
-“Để mẹ!”
Tôi chụp cái móc áo (quýnh quá không biết lấy cái gì!)
-“Ơ, ơ, mẹ, đừng đuổi nó, nó chạy trong phòng, con sợ lắm!” 
-“Vậy làm sao bây giờ, nó đâu?” 
-“Trên bàn học con kìa!”

Tôi nhìn thấy con Thằn lằn khá to đang ở trong ly sữa đã hết, thầm trách con sao quá lười, uống xong không chịu dọn ly. Chuyện là bây giờ không biết phải làm sao đây?
Chạy vào bồn rửa mặt  tôi lấy cái ly Listerin, chụp vào cái ly kia, con thằn lằn đã bị nhốt gọn, cầm ly đi ra, con vật vùng vẫy, hết hồn, suýt chút nữa tôi đã buông tay! Rồi cũng xong, tôi đặt ly xuống chậu rửa chén, hú vía, trời ạ, tới tuổi này mà tôi vẫn còn sợ Thằn lằn!

Cô bé hết run, cười tủm tỉm: 
-“Mẹ cũng sợ Thằn lằn nữa à?” 
-“Đâu có, tại mẹ sợ nó dơ bẩn!” 
Tôi chối phăng, người lớn ai lại sợ Thằn lằn cơ chứ!

Nhớ hồi còn bé tôi rất sợ những con vật nhỏ bé, sống động, dỉ nhiên Thằn lằn cũng không ngoài danh sách đó! Nhưng bản tính hiếu động, nghịch ngợm, tôi nhờ anh hàng xóm bắt một con Thằn lằn, cột chỉ vào lưng rồi đem đi dọa các bạn trong trường. 
Nhiều bạn đã khóc thét lên, cũng may là cô giáo không phạt, nhưng về nhà mét bà tôi, tôi bị cấm ra đường chơi một tuần… trời ạ, nhớ tới còn buồn cười không chịu được!
Bây giờ mình làm gì với nó đây, tôi đưa mắt hỏi ý cô bé, vẫn chưa lấy cái ly cho Thằn lằn chạy đi, cô bé mỉm cười, rồi, chắc có ý định gì đây: 
-“Con thả nó ra vườn nghe mẹ, tội quá, chắc là nó đói lắm!” 
-“Ừ, hết sợ rồi sao?” 
=“Dạ, nó nằm trong ly, con không sợ!” 
Cô bé mang ly ra thềm nhà, đặt hai ly nằm trên đất, cho lăn đi, hai ly rời ra, con Thằn lằn chạy mất, ồ, nhẹ cả người! 
-“Rồi, mẹ ơi, con thả nó về nhà, chắc mẹ nó mừng lắm hở mẹ?” 
-“Ừ, con ngoan lắm!” 
Hì, chắc là ngoan và hiền hơn mẹ nó ngày xưa!!!

Sóc Tím
(20/02/2012

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Tản mạn.





Hoa Ti gôn ngày ấy!





“Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn,
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương!”
            (Hai sắc hoa Ti gôn- TTKH.)

Những cánh hoa hình tim, nhỏ nhắn, đáng yêu… rơi tan tác trên sân, hoa của một thời yêu dấu! Thuở đó, hoa Ti gôn tượng trưng cho tình yêu, cho những trái tim thích mơ mộng, bạn cũng thế, yêu hoa và yêu thơ, ôi, TTKH, sao mà thân thương!

“Từ đó thu, rồi thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ,
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ,
Người ấy cho nên vẫn hững hờ!”

Chồng yêu cũng thích thơ TTKH, thích hoa Ti gôn như bạn. khi anh đi xa, nhớ anh, bạn trồng trước nhà một giàn hoa Ti gôn dễ thương, cho những dây hoa bé tí, bạn thích lắm và cảm thấy thú vị về nó, ngày ngày bạn hay sang ngồi quán cà phê đối diện nhà để thư giãn và ngắm hoa, như tâm tình với một người bạn! Nhưng hoa vô tình, hay buồn gì đó mà khô héo dần, bên ngoài xanh tươi nhưng lớp trong tàn héo, bạn gọi nó là Ti gôn Lan Huệ.

“Lan Huệ sầu ai, Lan Huệ héo
Chứ, Lan Huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi!”  

Rồi một ngày bạn thấy Ti gôn gần như khô héo hết, buồn quá, Lan Huệ cũng muốn bỏ bạn mà đi! Thu dọn, cắt ngắn, dưỡng lại, dây hoa cũng xanh tươi nhưng còm nhom, yếu đuối, chắc không ra hoa nữa đâu! Chán thật, bạn ra vào ngẩn ngơ!

Con gái nói:
=“Con mua Thiên lý đỏ về trồng nghe mẹ!”
-“Ừ, con mua đi!”

Thế đấy, đồng ý, nhưng trong lòng có chút bùi ngùi, ôi Ti gôn! 

Sáng hôm đó con kêu về một chậu Thiên lý đỏ, (Có người còn gọi là Sử quân tử?) đẹp và khỏe, lá xanh tươi, hoa trông duyên dáng, mà sao bạn không vui!

Em gái sang chơi, đọc thơ Hàn Mặc Tử:

“Sột soạt gió đưa cành lá biếc,
Bên giàn thiên lý bóng xuân sang!”

-“Hì, đẹp thế mà sao chị không thích?”
-“Thích chứ nhưng hoa Ti gôn đẹp hơn!”
-“Thôi, đi mua ít nhánh về trồng ở tầng trên!”
-“Ồi, ý hay quá!”

Lại vui, lại có thể mỉm cười, sáng sáng qua quán cà phê ngồi ngắm hoa, nghe thanh thản như tìm lại được bạn xưa! Và bà hàng cà phê có thêm khách, cám ơn Ti gôn!

Sóc Tím.
(15/02/2012)

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Những chuyện tình cổ tích.



Vầng trăng xuống thấp!







Hai chú nhóc la lên: 
-“Mẹ ơi, trăng đẹp quá, trăng xuống thấp quá, trăng ơi, xuống đây chơi đi!”

Cả nhà ùa ra sân, nhìn lên, thật là thú vị, lâu lắm rồi mới gặp, trăng ơi!

Còn thấp hơn cả tòa nhà cao tầng, ở thành phố hiếm khi nhìn thấy trăng! 
Sáng nay dậy sớm ra sân, ngó lên thấy một vầng trăng khá tròn, (đã qua ngày rằm nên trăng bắt đầu khuyết dần!) Nhìn trăng nhớ quê ngày xưa ấy, đêm sáng trăng cả bọn kéo nhau chạy theo vầng trăng trôi trên đầu, đường quê khấp khểnh mấp mô, những đôi chân non suýt ngã, vừa chạy vừa hét ầm lên:

-“Chờ tôi với trăng ơi!” 

Chạy càng nhanh thì trăng cũng nhanh hơn, thật là kỳ lạ, chạy hoài vẫn không thể vượt qua trăng! Thắc mắc lắm nhưng người lớn chẳng chịu giải thích vì sao? Bây giờ cũng thế, trăng mãi là huyền thoại!

Vua Đường Minh Hoàng một đêm kia lên cung trăng, (không biết có phải là mơ?) thấy các tiên nữ trong vũ khúc nghê thường, bước chân đi gót hài tỏa khói! 

Vua nhìn miên man say đắm, mơ ước chỉ một lần tiên xuống trần gian, nhưng vẫn là cõi mơ! 
Trở lại đời thường, vua luyến tiếc cung trăng, không biết tới khi nào được lên tiên lần nữa, vua ốm tương tư, nhớ hài hoa tiên nữ, nhớ dáng yêu kiều, hình hài càng ngày càng tiều tụy, xác xơ! 

Thương vua nên Dương Thái Chân bắt chước theo lời kể của vua, cho phấn thơm vào hài hoa, khi múa gót hài tỏa khói mơ màng, vua Đường vô cùng thích thú và cảm động, từ đó vua khỏi bệnh!

Thuở còn thơ nghe bà kể chuyện có cô Tiên đi lạc xuống trần, gặp một anh chăn trâu, hai người thành vợ chồng. Người chồng giấu đi đôi cánh tiên để nàng không về được cõi trời! 
 Một hôm người chồng ra đồng xa thì xe mây đến đón cô, cô thương chồng, lưu luyến cõi trần không nỡ dời chân, nhưng không thể bất tuân mệnh trời! 
Khi xe mây bay lên, người chồng về chỉ kịp nhìn theo khóc than, vật vã, cho tới khi xe mây xa khuất, không còn thấy gì nữa! 
Người chồng cứ ôm gốc cây đa xưa mà thương nhớ vợ mình rồi mòn mỏi chết đi! Cô tiên nhìn thấy hóa phép rước hồn chồng và cả cây đa xưa lên trời cao, tạo nên huyền thoại Cây Đa Chú Cuội! 
Bây giờ thỉnh thoảng nhìn lên trăng ta thấy hình như họ vẫn ngồi bên nhau, nhìn xuống trần gian, chắc là nhớ lại một thời đã yêu và sống nơi quê xưa bình yên với những con người thật thà, chân chất!
Sóc Tím.
(13/02/2012.)

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Thơ tình tím.




Sóng và biển!






Phải chăng em là sóng
Cứ cuồn cuộn trào dâng
Phải anh là biển cả
Vừa xa lại vừa gần

Em xôn xao khúc hát
Biển xanh thẳm ngọt ngào
Anh, cung đàn chưa dứt
Vội vàng ta  xa nhau

Nếu một ngày biển cạn
Thì sóng sẽ về đâu
Nếu anh đi xa khuất
Còn chăng sóng bạc đầu?
Sóc Tím.
(09/02/2012.)

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

Chuyện của tôi.



Chuyện của tôi!


 
Không biết mẹ tôi có giận hờn gì ba tôi, người đàn ông hào hoa lịch lãm đó, khi ông đi xa, bà hay nói với con gái: 
-“Đàn ông, có cơ hội là họ sẵn sàng phản bội mình liền!” 
Nghe mãi cũng nhập tâm, đến khi biết yêu, tôi tự bảo lòng phải là một “Quan sát viên tình yêu” cho chính mình! Phải dè dặt, thận trọng, phải thật bình tĩnh khi gặp đối tượng tỏ tình! Nghĩ như vậy nhưng chắc gì làm đươc đâu!
Một lần, nhác thấy bóng anh chàng sĩ quan hay theo tôi những chiều tan học, tôi trốn đi ngả khác, rồi núp vào một gốc cây quan sát, thấy anh buồn hiu khi cổng trường khép lại, trong lòng nghe chút xót xa! Dần dà anh cũng nản lòng không chờ tôi trước cổng trường như trước, tôi thấy hơi tiếc nhưng rồi cũng quên đi!
Chạy trời không khỏi nắng, tôi vướng vào một anh lớp trên, cùng trường, làm quen vào một buổi hướng dẫn thực tập,  anh này biết khó rõ đường đi nước bước của tôi, có thể đã theo dõi lâu rồi cũng nên! 
Một lần anh mời đi ăn kem, anh kể nhiều chuyện về gia đình, ba mẹ và em gái, về quê hương biển bạc cá vàng! 
Tôi ngồi nghe chăm chú, kỳ thực, đầu óc tôi nghĩ đâu đâu ấy, chợt giật mình khi anh ấy hỏi: 
-“ Biết anh như thế, em có thương không?” 
Bản chất trẻ con trong tôi trỗi dậy với ý nghĩ vui: 
-“Ai thương anh hồi nào đâu chứ!”
 Nghĩ nhưng không dám nói ra, bây giờ mất anh cũng thấy tiếc, thôi thử xem, nên cứ mỉm cười… không biết anh nghĩ sao mà nói: 
-“Em suy nghĩ đi, rồi trả lời anh sau nhé, anh đợi!” 
Trời ạ, tôi biết làm sao đây, hỏi mấy cô bạn vậy!
Nhỏ Lan hát: 
-“Yêu cho biết sao đêm dài, cho quen với nồng say…Yêu cho thấy bao lâu đài, chỉ còn vài trang giấy…”
-“Đồ quỷ, nói thế làm sao nó dám yêu!” nhỏ My nguýt dài.
-“Không sao đâu! (Lan giở giọng đáng ghét): 
-"Yêu là khổ, không yêu là lỗ, mày  đừng lo, nó không chịu lỗ đâu!”
Thế là xong, theo ý hai đứa nó thì tôi cứ... yêu vậy! Nhiều lúc nghĩ cũng buồn cười, tụi nó đã có người yêu đâu mà mình nhờ tư vấn!
Mưa nhỏ thấm dần, tôi yêu anh từ lúc nào không biết, thế đấy, tình yêu đâu phải chuyện đùa!
 Một ngày anh về nói với mẹ cha, mẹ anh phản đối kịch liệt, vì tôi là người Nam, theo quan niệm của bà là con gái SG không biết lo, lại tiêu xài hoang phí!
Mẹ tôi không thích con trai Bắc, tính gia trưởng, mẹ chồng khó khăn, bà nghĩ tôi không thể làm dâu nhà người Bắc được!
Thế đấy, hai chúng tôi chông chênh giữa hai đường, ngả nào cũng chết, thôi, … cố kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi nào hai bên đồng ý!
Một năm… rồi ba năm, các bậc cha mẹ cũng mềm lòng, thôi, chúng tự chịu trách nhiệm cuộc đời chúng! May quá, phép mầu tình yêu thật hiệu nghiệm, chúng tôi thành một đôi dễ thương, hạnh phúc! Bà mẹ chồng thấy con dâu chịu thương chịu khó, mẹ tôi thấy con rể cũng hiền lành, biết thương lo cho con gái mình! Nhưng một điều chắc chắn là quan niệm phân biệt Nam, Bắc của các bậc cha mẹ có thay đổi! Cám ơn trời!
Sóc Tím.
(08/02/2012.)

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Thơ tình tím.


Dường như!






Dường như người đã quên tôi
Bấy lâu vắng tiếng bên trời vấn vương
Sầu Đâu rớt lá ven đường
Cà phê góc phố thân thương đợi chờ
Quên sao một mối tình thơ
Để người cõi nhớ thẫn thờ ngóng trông!
Sóc Tím.
(01/02/2012.)
Về!
Người về rớt lại nỗi đau
Mộng còn vương vấn người sao quên người
Mùa xuân hoa bướm rong chơi
Sao đành bỏ lại nửa trời tương tư!
Sóc Tím.
(03/02/2012.)

Nhớ!
Đi ngang nhà người ấy
Nhớ chuyện tình ngày xưa
Thuở tóc dài áo trắng
Ai đứng chờ ngẩn ngơ!
Sóc Tím.
(02/02/2012.)

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Tuổi thơ tôi.




Đi lạc!

 
Nhà ngoại tôi bên này sông, ngang chùa Bà, muốn qua chợ phải đi đò ngang! 
Sống với Ngoại tôi là đứa cháu được cưng chìu, gần như muốn gì được nấy, có mẹ ở Saigon nên tôi luôn ăn mặc đẹp và lại là học sinh giỏi trong lớp! 
Những thứ đó tạo cho tôi cảm giác mình là nhất, không thèm chơi với những bạn học kém hơn mình!
Một hôm ghe của chị họ tôi chở thơm (dứa) từ quê đem ra chợ bán, tôi được chị đưa đi chơi nhiều nơi, chiều về ghe cặp bến không xa nhà Ngoại lắm, đi ra đầu kênh, quẹo trái một đoạn là về tới nhà, con đường này tôi đã đi quen nên chị để tôi về nhà một mình!
Tôi đi một lúc thì gặp bạn Lan đang đứng trước sân nhà, bạn hỏi: 
-“Ủa, Thanh đi đâu dzậy?” 
Tôi trả lời:
- “Ừ đi chơi!”
 Tôi thoáng thấy Lan ngơ ngác nhưng không quan tâm lắm, Lan học dở nhất lớp ấy mà!
Trời tối dần, ôi, sao lâu quá mà không tới đầu kênh, nhà cửa cũng thưa thớt hẳn, chỉ có vài căn chồi canh của lính…! Tôi lo sợ muốn khóc và ba chân bốn cẳng chạy ngược trở lại, không dám hỏi ai vì quá sợ! 
Chạy một lúc về tới nhà Lan, bạn ấy vẫn còn đứng trước cửa như có ý chờ tôi, tôi vừa mệt vừa khát, Lan lấy nước cho tôi uống và nói: 
-“Thanh đi vô đó làm gì, sợ lắm…!” 
Tôi òa lên khóc nức nở! 
Ba bạn ấy lấy xe đạp đưa tôi về nhà, Ngoại tôi khóc khi nghe nói là tôi bị lạc!
Từ đó tôi và Lan trở thành bạn thân, và suy nghĩ về bạn bè trong tôi cũng thay đổi, nhưng điều đáng nói là tôi bỏ hẳn tính kiêu căng và có thật nhiều bạn tốt, năm đó tôi mới học lớp ba! 
Ấn tượng về lần đi lạc làm cho tôi sợ khi đi đâu một mình, sợ người lạ và sợ cả đơn độc!
Đã nhiều năm trôi qua, chuyện ngày xưa cũng dần vào quên lãng, thế mà ký ức vẫn sống lại trong tôi! 
Có một lần tôi ở nhà một mình, nhìn quanh và tự dưng muốn khóc! Ôi, đứa trẻ ngày xưa vẫn còn hiện diện đó sao!
Sóc Tím.
(Mùng 4 Tết Nhâm Thìn.)