Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Bài đăng lai: Nhật ký của Quyên.




Nhật ký của Quyên.



Mẹ nói lấy người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc! Có thật như vậy hay không? 
Yêu nhau từng ấy năm, cưới về 6 tháng đã thấy ngột ngạt, nhà gì buồn hiu, mẹ chồng ít nói quá, anh ấy lại là con một, đi ra đi vào chán ngắt, hai đứa cũng hay kéo nhau đi chơi để “hâm nóng tình yêu”! Thế mà tình yêu chẳng nóng lên chút nào! Có lúc mình cũng nghĩ đến chuyện chia tay, về sống với mẹ cho đỡ buồn, nhưng đứa con trong bụng đang lớn dần, trời ạ, phải sống vì nó thôi! Ôi Mimi của mẹ, lớn lên con có hiểu và thương mẹ không!
Rồi đứa bé thiên thần cũng chào đời, ôi nó xinh xắn làm sao, nhìn con mẹ vui biết mấy, từ đây mẹ có người bạn nhỏ nhắn này, mẹ sẽ vui khi con vui, sẽ buồn khi con buồn, con ít khi khóc, cái miệng béxíu hay mỉm cười trong giấc ngủ, ôi thật dễ thương!
Đông và mẹ chồng mình cũng rất yêu đứa bé, thay nhau săn sóc bé, vất vả quá nhưng họ không chịu kiếm người làm, nên mình cũng không thể yên tâm mà nghỉ ngơi! Bà nội với bà ngoại không hợp nhau nên mẹ chỉ tới thăm, nhìn con buồn buồn mà không biết làm sao giúp đỡ con!
Mình đổ bệnh hai tháng sau đó, nằm liệt giường, bác sĩ nói do trầm cảm sau khi sinh, phải tách đứa bé ra, và mình về nhà để mẹ săn sóc, cả tháng trời mới khá lên nhưng vẫn chưa lo cho con được, đứa bé được bà nội và cô bảo mẫu chăm nom, mình cũng yên tâm đôi chút!
Đi làm lại cũng đỡ buồn, đứa bé vẫn được chăm chút tốt nhưng sao mình có cảm giác mất mát! Đi làm sớm, bé còn ngủ, về tới tối mịt, đứa bé đã ngủ rồi, hơi buồn, nhưng rồi cũng quen dần. Đông vẫn ngọt ngào, vẫn quan tâm tới mình, nhưng sao mình thấy xa lạ và trống vắng quá, hình như bức xúc, hình như muốn nổi loạn, hình như đã hết yêu! Đứa bạn nói có chồng thành đạt, hiền lành, biết lo, không lăng nhăng là hạnh phúc lắm rồi, mình còn muốn gì nữa? Nhưng làm sao nó biết được hoàn cảnh của mình, bề ngoài êm ấm, sao trong lòng mình như có cơn sóng ngầm!
Chúa nhật, ngày lễ, Đông hay đưa mình về những nơi xưa, nơi mà hai đứa quen nhau, rồi nhắc kỷ niệm cũ, vẫn ngọt ngào nhưng hình như chỉ là ký ức, mình thấy tình yêu nguội lạnh dần, bên anh mình càng nghe lạc lõng, cô đơn hơn! Mình vẫn biết Đông là người chồng tốt, xa anh không biết mình có tìm được ai yêu thương mình hơn anh ấy, nhưng trời biết con tim nghĩ gì, thôi cứ để thời gian dần trôi…
Rồi tình cờ mình quen Huân, trong công việc, rồi hò hẹn, rồi yêu, mình biết đó là tình yêu mù quáng, nhưng vẫn bước tới, vẫn nói dối chồng là đi công tác xa để được ở bên nhau… biết là gian dối, biết là sai rồi nhưng vẫn không thể dừng lại, dù cả hai đều có những khoảnh trời riêng!
Hôm ấy Đông chờ cửa, mình về rất khuya, anh ấy rất buồn, trầm ngâm lâu lắm rồi nói là anh đã biết hết rồi, nếu có thể được thì mình nên dừng lại, đừng để quá muộn, hãy nghĩ đến đứa con rất cần mẹ! Và anh, anh còn rất yêu mình, rồi anh nói sẽ quên hết những gì đã xảy ra, nếu có thể hãy cùng làm lại từ đầu!
Với mình, tình yêu hình như đã hết, mình biết anh là người chồng tốt, nhưng con tim nói khác, nó cần những hình ảnh mới hơn, sống động hơn, nhiều khi đối tượng không cần phải cao hơn, không cần phải hoàn hảo hơn, nhưng phải phù hợp hơn, hấp dẫn hơn với mình, dù chẳng là gì dưới mắt những người khác…
Đề nghị ly thân, mình cũng hơi tiếc, nghĩ đến đứa bé nghe thương quá, nhưng mẹ không thể sống với ba con được nữa… lớn lên chắc con sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ, con nhé! 
Đông ơi đừng buồn, em đã bước đi quá xa rồi, không thể nào quay lại đâu, bây giờ chia tay nhau chắc sẽ nhẹ nhàng hơn cho cả hai, hãy xem nhau như hai người bạn anh nhé!
Mình biết cuộc đời không như mong đợi, không kết hoa trải lụa trên đường đi đến tình yêu! 
Tưởng Huân yêu mình hết lòng và sẵn sàng  bỏ vợ để đến với mình, nhưng không phải vậy, anh chàng khuyên mình trở về, đừng để đổ vỡ một gia đình! 
Chán thật, sao anh lại sợ thay đổi đến vậy, yêu sao không dám bước tới, đàn ông mà, mẹ vẫn nói lý trí họ mạnh hơn tình cảm, hay tình yêu đối với họ chỉ là trò chơi, rồi sẽ quên đi trong chốc lát! Ôi, sao mình ngốc nghếch vậy, sao có thể tin người một cách mù quáng vậy! 
Đã quá muộn để quay đầu trở lại, mà quay lại làm gì, tình yêu đã hết! Cả hai người đàn ông đều làm cho mình thất vọng, can đảm lên Quyên ạ, hãy tìm cho mình một lối đi riêng!

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Bài đăng lại: Nha Trang.



Nha Trang.



Lần về nầy cô quyết định phải học bơi cho kỳ được.

Cô rất sợ nước và mất tự tin khi xuống hồ bơi.

Khi còn đi học, trong một lần dã ngoại, đám bạn nghịch ngợm đã lật xuồng của cô giữa con kênh xáng múc, nước ngập qua khỏi đầu.

Chới với, lặn ngụp, hoảng sợ, cho đến khi được đưa vào bờ,  thì cô đã uống no một bụng nước.

Từ ấy, đừng ai nhắc với cô chuyện đi bơi nữa.

Biển hay bảo cô là quá nhút nhát, người gì mà hay sợ, sợ ma, sợ nước, sợ cả bóng đêm!

Biết sao, có phải tại cô yếu tim! Chắc cũng không phải thế, đợt khám sức khỏe vừa rồi, cô có nghe nói gì đâu!

Bác sĩ bảo rằng tim cô rất tốt, sức khỏe hoàn hảo, còn có thể đi nước ngoài được cơ mà!

Nắm tay nhỏ bạn thân, đi dưới vòm me xanh, cô thì thầm kể về Biển của cô với bao điều tốt đẹp, mơ ước tương lai… Nhỏ bạn nói:

_ Chắc lần nầy khối anh đau khổ, tảng đá biết yêu rồi, tao phải rủ mấy đứa kia lo may áo mới đây!

Cô không nhịn được cười:

_ Tao cưới hay tụi mày cưới đây, chưa gì đã lo áo mới, à, mày với con Linh làm phù dâu nhé!

Nhỏ bạn đập vào vai cô:

_ Vậy đó, hết chối rồi nhé! Để tao nói với tụi nó, tiệc chia tay phải thật hoành tráng nghe.

Đôi bạn nắm tay chạy dưới hàng cây, như khi còn bé dại.

  Nhỏ bạn nói:

_ Phải lo đặt chỗ ở nhà hàng, đặt trước sáu tháng đó!

Cô lại cười:

_ Khoan bàn việc đó đi, còn sớm mà!

Rồi nghĩ tới Biển, anh hứa dạy cô học bơi, thấy hơi sợ.

Cô nghĩ mình nhút nhát thật, thế khi yêu Biển, sao cô có thể táo bạo, cuồng nhiệt đến như vậy!

Cô có biết gì nhiều về người ấy đâu! Chỉ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt sáng, gương mặt rất đàn ông, và nụ cười, hình như có một chút hồn nhiên, dễ thương đến lạ.

Từ khi chia tay tình đầu, cô như con chim nhỏ, bị thương, sợ cả cành cây cong! Người ấy ra đi mang theo cả trái tim thơ dại, vô tư, để lại trong cô một nỗi buồn lớn, hoang mang,  nghi ngại, cô cảm thấy không còn tin, không còn yêu ai được nữa!

Cho đến một ngày, cô đến nơi đây, ba lô con con,  máy ảnh nhỏ, cô đi tìm đề tài giữa vùng biển xanh , cát trắng nầy.

Và gặp Biển, cũng tình cờ, thú vị, nếu không có cơn gió cuốn chiếc nón xinh xắn bay đi, và người nhặt giúp là ai khác, chắc sẽ không có một cuộc tình lãng mạn, đầy ắp tiếng cười nầy!

Vậy đó, Biển xuất hiện đúng lúc trái tim cô trống trải, bơ vơ nhất!

Thế là yêu, yêu vô tư, yêu không tính toán, thật là…

Đám bạn bảo cô bị tiếng sét rồi…

Hồi đi học bao anh theo mà cô có buồn để ý đâu!

Biển nói với cô:

_ Em là điểm dừng chân cuối cùng của anh!

Cô cười bâng quơ :

_ Thật chứ, tin được không?

Cô ù chạy đi, anh đuổi theo, cười vang trong gió biển.

Một lúc sau, cô giả vờ như bị vấp chân, ngã soài trên cát, anh chạy tới, cuống quýt, dìu cô đứng lên:

_ Em có sao không, phải cẩn thận chứ!

Cô cười, anh biết mình bị lừa, xô cô xuống làn sóng bạc đầu lăn tăn, trắng xóa!

Cô nghĩ vu vơ, anh nói có thật không, được bao nhiêu phần trăm đây? Cô mỉm cười một mình, làm sao tin anh được, lần cuối cùng thứ mấy vậy? Nghĩ thế nhưng chẳng nói ra, đàn ông rất ghét bị nghi ngờ, mặc dù họ là sinh vật đáng ngờ nhất!

Xin lỗi nhé! Tôi không có ý định xúc phạm đến quí ông.

Chỉ nói cho vui thôi mà! Nếu trúng tim đen một ai đó, thì cũng là sự vô tình chuẩn xác!

Biển đối với cô thật nhẹ nhàng, dễ thương, đưa cô đi khắp nơi, tắm biển, nghịch cát, xây lâu đài…Làm tất cả những việc mà tuổi teen ưa thích: Đi ăn kem, tán gẫu, câu mực…

Dìu nhau đi trên bờ biển để hưởng gió mát ban mai mang vị mặn của nước biển, nhè nhẹ, quyến rũ…

Cô dần dần quên chuyện cũ, quên đi giấc mơ thiên đường khi xưa bé dại, thả lỏng cho cảm giác và trái tim đón nhận cuộc tình ấm áp này.

Nó cũng giòn ngọt đậm đà như làn da cô sẫm màu nắng biển.

Nó cũng mông mênh như mắt cô đắm đuối nhìn sóng cuộn ngoài xa, thăm thẳm một màu xanh biếc!

Lần trước về nhà, đứa bạn thân nói cô sắp thành người da đỏ rồi!

Cô lại cười , lúm đồng tiền xinh xinh, má hồng phơn phớt, có chút ánh long lanh trong đôi mắt đẹp.

Con Hiền nói:

_ Khi yêu, hình như người ta tươi tắn hẳn lên!

Chắc nó nói đúng!

Cô thấy quanh mình hình như cái gì cũng đẹp!

Đôi lúc cô tự hỏi, đây có phải là điểm dừng cuối cùng của cô chưa?

Cô nhận đươc tin nhắn: “Anh phải vào Sàigòn, ba hôm mới về.”

Cô đọc đi đọc lại dòng tin nhắn không dấu, hơi ngẩn ngơ, chắc việc gì gấp lắm nên không kịp từ giã mình đây.

Có một chút buồn, nghĩ, mình cũng về nhà thôi, chắc là mẹ đang mong ! Cả lũ bạn nghịch ngợm nữa, sẽ có lắm trò vui đây!

Cô bấm máy gọi con Hiền:

_ Chuẩn bị nhé, tối nay đi chơi…

Cô định nghỉ ngơi một hôm, rồi sẽ gọi cho Biển, dành cho anh một chút bất ngờ, anh vẫn thích điều bất ngờ, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của anh, cô lại mỉm cười.

Cô nhớ dáng mẹ ngồi trước sân, bên tán Ngọc lan tỏa hương nhè nhẹ.

Thu dọn, lấy vé, vài giờ sau cô đã có mặt ở nhà.

Bữa cơm gia đình thật vui, cô kể đủ thứ chuyện, nhưng có một chuyện chưa nói ra, cô cũng muốn cho mọi người bất ngờ!

Mẹ biết điều gì đó nên cứ mỉm cười hoài, trông thật hạnh phúc!

Tối, con Hiền chạy qua, nói một hơi khi chưa kịp bước vào sân:

_ Họp mặt đi, con Linh sắp lấy chồng rồi đó!

_ Ừ, thì đi!

Đêm cư xá mát dịu, đám bạn cười nói ồn ào, cô thì thầm:

      “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,

        Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi!”

Nghĩ đến Biển, cô khẽ mỉm cười, giờ anh ở đâu vậy?


Một đôi lướt qua, cô ngước nhìn lên, chới với, hoang mang, mắt tối sầm lại, tai loáng thoáng nghe tiếng đứa bạn thân:

_ Chết, chắc nó mệt quá, trúng gió rồi!

Bài đăng lại: Người ấy!



Người ấy

Mình đến ngôi trường mới này lần đầu, ngơ ngác, bỡ ngỡ… cứ muốn quay về vì chẳng có đứa bạn quen nào cùng học ở đây, không lẽ,…
Đi vào văn phòng để làm các thủ tục, cũng đơn giản thôi, ra về với cảm giác hình như có cặp mắt nào theo dõi, ngại quá, đôi chân vụng về không chịu theo ý mình, hơi run sao ấy!
Nhớ lúc ghi danh, bao nhiêu anh nhìn làm mình ngượng ghê! Đưa tay vuốt tóc, …cái nơ tím đâu rồi, nhìn về phía sau, ơ hay, cái "đồ phản chủ" đang nằm trên tay người ấy, đôi chân vụng về cũng không chịu bước đi nữa!
- Của cô bé đây nè!
Mình lí nhí cám ơn, trời, sao hôm nay mình nhát dữ vậy, ngày thường mình oai lắm, lớp trưởng cơ mà, đứng trước lớp có sợ ai đâu! Mà hình như người ấy cũng nhát, nói được câu đó rồi im như thóc, đi bên cạnh mình một lúc, anh ấy nói
- Bé mới học năm đầu, có gì khó khăn nói các anh chị giúp cho.
- Dạ, cám ơn anh…
- Anh tên là Lộc, còn bé, bé tên gì?
- Tím, em là… Tím.
- Cô bé nói đùa rồi, thôi, anh cứ gọi bé là Tím vậy! Nghe cũng hay hay…
Thế là từ đó "Tím"có người quen, anh học hơn mình mấy lớp, ngày ngày đi học gặp gỡ, nói chuyện vu vơ cũng thấy vui vui. Mà có anh các bạn khác cũng ngại không dám trêu mình nữa! Vào học rồi, như chạy nước rút vậy, phải cố hết sức chứ không dám lơ mơ như hồi trước, mẹ nói ở lại lớp là cho nghỉ học luôn đó!
Sáng nay có giờ thực tập, người ta mang đến những con Tắc kè đã ướp lạnh, mình hơi sợ, nhỏ Minh nói:
- Nó chết cứng đơ rồi kìa, đừng lo!
Lớp đá tan dần, những con vật sần sùi ấy lộ ra, chết, hình như nó nhúc nhích, nhìn kìa, đúng rồi, mình hét lên, gần như ngất xỉu, ông thầy chạy đến hơi bực mình, nắm đuôi con vật đập mạnh xuống đất, rồi đưa mắt nhìn cô bé đầm đìa nước mắt, một lúc sau thầy mới nói:
- Không sao đâu, nó chết thật rồi, em đừng sợ nữa!
Mình hoàn hồn, ngước nhìn lên:
- Dạ, em cám ơn thầy…
Ông thầy mỉm cười đi lên, thỉnh thoảng quay xuống nhìn chắc để canh chừng…sợ quá, thằn lằn, gián mình còn sợ nói chi con vật kinh khủng này! Nhớ hoài buổi thực tập hôm ấy, và đôi mắt người thầy nhìn mình, bối rối làm sao!
Anh về quê vào những ngày cận tết, nghe buồn buồn! Người ta có nói gì đâu, chỉ là… bạn thôi mà! Hôm trước anh ấy nhìn mình, ánh mắt lạ lắm, mình quay đi vờ như không thấy, nghe trong lòng một chút xôn xao, có phải là…? Ôi, không đơn giản chút nào!
Một triết gia nói:
-"Hãy sống hết mình, hãy trao cho tình yêu trái chín đầu mùa, thì không thể nào bạn lại nhận về mình những viên đá cuội!" Biết làm sao đây?
Rồi những ngày ấy cũng qua đi, anh lại lên, hồi hộp quá, hình như anh ấy cũng thế, cứ nhìn mình hoài như là…ghét ghê đi, không biết người ta nghĩ gì nữa?
Đi bên anh buổi chiều xuống chầm chậm, anh hỏi:
- Ngày tết bé đi chơi vui không, có nhớ gì không?
- Nhớ trường, nhớ bạn…
- Và nhớ anh nữa chứ gì!
- Hì, tự tin ghê đi!
- Anh thì nhớ lắm, chỉ mong qua mấy ngày tết để gặp lại cô bé mắt nai.
- Ai vậy, nói cho em biết đi!
- Bé không biết à? Anh cũng định nói trước khi về quê, nhưng hôm đó anh gặp bé đi với thầy…
- Anh kỳ chưa, em coi thầy như…cha mẹ vậy, không có gì đâu!
- Bé còn quá nhỏ, và thầy cũng rất trẻ, anh không lo sao được!
- Thôi vòng vo hoài, ai vậy, nói đi!
- Là…bé đó…
- Anh đừng có đùa! (Mình run quá, anh tỏ tình như vậy đó sao?…)
- Anh nói thật đó, tin anh đi! (Mình thấy hình như anh ấy cũng đã cố gắng hết sức để nói được câu đó!)
Im lặng một lúc, anh nói:
- Bé cứ suy nghĩ đi,  nếu không đồng ý, mai bé mặc áo trắng nhé!
Mình mỉm cười nghĩ thầm: Mai em mặc áo …!

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Bài đăng lại: NÚI.



Núi.

Cô nhớ Núi! Lần gặp nhau trước cổng trường, giọng anh trầm buồn.
_ Đi uống nước nhé!
Hớp một ngụm nước, như để cho nỗi đau lắng xuống, anh nói nhỏ:
_Anh biết hết rồi, sao lại giấu anh? Anh có lỗi gì chứ?
Rồi nhìn cô, cái nhìn không sao nói được!
Khi ấy cô chỉ muốn gục đầu vào vai anh mà khóc!
Nhưng cô kịp dằn lòng, làm sao có thể yêu, có thể chịu đựng và sống vui  với một người nổi tiếng như thế, anh là thần tượng, là mơ ước của bao cô gái trẻ. Cô có một con tim biết suy nghĩ, và cô không muốn mình bị tổn thương!
Mím môi, nén cảm giác run rẩy, cô nói:
_Rồi anh sẽ quên em thôi!
Anh giận dữ:
_Sao em có thể nói được như vậy, em nghĩ vậy thật sao? Em có hiểu cảm giác của anh không?
Cô yên lặng và nước mắt cứ rơi, không biết phải nói gì nữa! Anh là mối tình đầu của cô, sâu lắng và êm ái! Có lẽ cả đời nầy cô sẽ không còn yêu và được yêu như thế nữa…
………Anh đứng lên, bước chân như vô hồn, cô không dám nhìn theo, hai tay ôm mặt, cô khóc lặng lẽ!
Nếu Núi quay nhìn lại, sự việc sẽ như thế nào đây?
Cô cũng không biết nữa, chỉ biết từ đấy trong tim cô có một vết thương, nó trở nên đau đớn hơn, nhức nhối hơn, nếu người đến sau làm cô buồn! Bất hạnh cho người ấy!

Nhưng Dương yêu cô thật lòng, rất quan tâm chăm sóc cô.
Đặc biệt là biết chìu theo những ý tưởng rất trẻ con của cô: Bàn làm việc bên cửa sổ, có hoa hồng. Ngoài sân trồng thật nhiều hoa, bốn mùa thơm ngát…!
Dương có thể làm tất cả chỉ để cô vui. Nhưng có một việc, cô không thể trách hờn anh được, anh xóa đi tất cả những bản nhạc của Núi, như cô cất giấu đi hết những kỷ vật mà Núi đã tặng cho cô! Cô nghĩ, chắc mình cũng sẽ quên thôi! Phải nhìn phía trước mà bước tới chứ!
Nhưng làm sao quên được, không thấy mặt người, còn tiếng nhạc, lời ca như vẫn quanh đây, nhẹ nhàng mà cô nghe tim đau xốn xang!
Con Hiền nói:
_Tối nay đi nghe nhạc, Núi của mầy đấy, rủ Dương cùng đi, được chứ?
_Anh ấy bận rồi, thôi bọn mình đi với nhau, lâu quá mới họp mặt, kéo luôn cả thằng Quân, con Thúy, con Hồng nhé!

Cô lướt mắt qua tủ áo, chọn màu tím mà Núi yêu thích, một cảm giác không biết là vui hay buồn cứ quấn lấy cô, cô hát nho nhỏ, “Trời ươm nắng, cho mây hồng…” Chợt nhớ, hình như bài nầy Núi hát cho cô, một cảm giác bồng bềnh khó tả, cô nghe như lần đầu tiên hò hẹn, mỉm cười một mình, một chút ngày xưa sống lại: “Bây giờ anh sống sao rồi, đã yêu ai chưa?”
Đám bạn nghịch ngợm đang ồn ào trước sân, cô sửa lại váy áo, thêm chút tím lên mắt cho mơ màng một tí, đi ra.
Đám bạn ùa vào, Quân vẫn dễ ghét như ngày nào, cậu ta nhìn cô và hát:
 “Dù nàng đẹp như một bông hồng, nhưng tôi đâu dám yêu nàng…”
_Gớm, yêu để mà chết à! Giọng con Hồng chanh chua.
_Chồng nó đai đen đấy!
_Nhưng mà tui chạy giỏi, vận động viên điền kinh mà!
Con Hiền chen vào:
_Thôi đi các ông các bà, trễ rồi!
Rồi kéo cô lên xe.
Tới nơi cũng vừa đúng giờ! Sau màn giới thiệu trang trọng, ca sĩ bắt đầu hát, cô nghe mà hồn để đâu đâu ấy, chỉ mong Núi của cô sớm ra sân khấu, nhưng  người cô thấy trước lại là Dương, khi anh bước lên tặng hoa và ôm hôn cô ca sĩ trẻ!
Nhỏ bạn hỏi:
 _Ê, mày có ghen không vậy?
Cô cười, nghe lòng lạnh ngắt, một cảm giác khó nói, như cô bé vừa bị mất viên kẹo hồng, hơi tiếc, nhưng không thấy buồn nhiều.
Lũ bạn tế nhị nháy mắt nhìn nhau, im lặng.
Rồi Núi cũng xuất hiện giữa những tràng pháo tay không dứt, anh nhìn xuống như cố tìm người thân, nói vài lời cám ơn, rồi hát:
“ Gọi nắng, cho cơn mơ chiều…”
Anh hát say sưa, cô nghe mà bối rối quá nói với nhỏ bạn:
_ Anh gầy đi nhiều quá, không biết anh sống thế nào?
Nhỏ bạn thì thầm:
_Nghe đâu vẫn còn độc thân!
_Thật sao, còn cô người mẫu, á hậu gì đó?
_Không thành, người ta bỏ đi lấy chồng rồi, tại Núi của mầy cả, ai mà có thể chờ đợi được chứ!
Cô nghe xót xa, sao lại thế, có phải vì em không? Chắc em đã làm khổ anh rồi!
Làm sao em có thể yên lòng khi hai năm qua anh vẫn một mình! Hay là quyết định xa anh ngày đó là một sai lầm! Em phải làm sao đây? Ngày hôm qua đâu rồi?
Cô chìm vào vô vàn câu hỏi, không còn nghe thấy gì hết, Núi hát những bài gì cô cũng không biết nữa…..cho tới khi tiếng vỗ tay vang lên, Núi của cô cúi chào, cám ơn, bước vào trong, cô mới sực tỉnh!
Quân nhìn thấy hết, hiểu hết, mặc dù cậu có vẻ như ruột để ngoài da, cậu đi đâu đó, ít phút sau quay về, nói với đám bạn:
_Đi uống nước thôi!
Rồi quay sang cô:
_Bà sao vậy, không được khỏe à?.
Nói xong dìu cô đứng lên. Cô nghĩ: May cho cô, lúc nầy còn có lũ bạn, nếu không, chắc là cô đơn lắm!
Nhỏ Hiền thì thầm:
_Ngày mầy đi lấy chồng, thằng Quân buồn lắm đó, tao tưởng nó không thể vượt qua được!
Cô ngạc nhiên:
_Tao đâu có biết, có nghe nói gì đâu!
_Ừ, thì tình câm mà.
Cô lại một phen ngạc nhiên:
_Trời, thời buổi nầy mà còn tình câm!
Rồi cả hai cười phá lên, đám bạn không hiểu gì, thấy cô vui cũng cười theo.
Cả bọn kéo đến một quán nhỏ, dễ thương, chủ nhân là một ca sĩ thất tình, về mở quán này. Cô và đám bạn vẫn lui tới đây khi buồn, nghe nhạc nhẹ, những bài mà Núi hay hát. Thế đấy, “Tình nhỏ làm sao quên!”
Núi đã chờ sẵn tự bao giờ, đôi mắt anh thật buồn, nỗi buồn không sao tả được!
_Em sống ra sao, có hạnh phúc không?

Cô chớp mắt, biết nói sao, với cô hạnh phúc cũng thật xa vời, như hái sao trên trời vậy!