Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

Tản mạn buồn.





Tản mạn buồn.
 
Khi nào thấy buồn bã, cô đơn hãy nghĩ tới những ngày vui đã qua, và những con người đáng yêu, hay một gương mặt trẻ thơ hồn nhiên nào đó, bạn sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn!
Khi nào bạn quá giận, muốn mắng cho ai đó một trận cho bỏ ghét, hãy dừng lại vài giây, và đi uống một ngụm nước mát, sẽ thấy cơn giận trôi đi phần nào, và nhớ rằng đừng nói gì, dù là lời nhẹ nhàng nhất vì chắc gì người ta có hiểu cho bạn không, hay còn nghĩ là bạn cạnh khoé, mĩa mai gì chăng!
Nếu cần phải nói cho hả giận, hãy tìm một chỗ riêng, phòng riêng chẵng hạn, hãy mở nhạc thật lớn rồi hét lên một mình cho tức tối qua đi! Tôi có một lần đi vào phòng tắm mở nước thật mạnh, hét qua làn nước mát lạnh, và tôi đã cảm thấy được sức mạnh của nước, muộn phiền như trôi đi, và niềm vui như chợt đến!
Bây giờ mỗi khi buồn tủi, tôi hay hát (karaoke ấy mà), có khi hát hằng giờ đồng hồ, nỗi buồn như cất cánh bay đi, dù niềm vui chưa thể quay về! (làm sao có thể quay về được?)
Đôi khi, sự việc không đơn giản như vậy, lúc quá tức giận, không ai kịp thời cho tôi một ly nước, và tôi cũng không thể dằn lòng để đi trốn vào một chỗ riêng mà la hét, lại la hét vào chính tác nhân đã làm cho mình nên nỗi, và nhiều khi là dẩn tới đổ vỡ, tan nát, thật là đáng tiếc! Một ca sĩ đã hát: " Ước gì em đã không lỡ lời…" thế đó, có ai hốt lại được những giọt nước đã đổ đi! Trong trường hợp này, cách đơn giản nhất của tôi là quên đi, nhẹ nhàng quá phải không, nhưng có mấy ai làm được như thế! Một triết gia nói: " Quên là nhớ mãi!..." tôi cũng như vậy đó, người ơi!        
Sóc Tím.

(30/08/2010)

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

THƯ GIÃN.





THƯ GIÃN.
Sưu tầm. 

 ( Sóc Tím mời các bạn cùng cười nhé)
              
1/ Hôm nay cô nhỏ rủ đi bơi, ngày chủ nhật thật đông vui! Sau một hồi vùng vẫy dưới nước đã nghe thấm mệt:
- Thôi lên đi, còn kiếm gì bỏ bụng nữa chứ, đói quá rồi!
Chật vật tìm phòng thay đồ, đã kín hết rồi, làm sao đây? Cô nhỏ sáng ý nói:
- Vô phòng tắm huấn luyện viên đi, chắc là còn trống.
Hai chị em tìm được một phòng trống, cùng đi vào, vừa tắm vừa kể đủ thứ chuyện! Thay đồ xong thì cánh cửa cuối phòng bật mở, một cậu trai chạy vụt ra ngoài!
- Chết rồi, sao nảy giờ tụi mình không thấy cánh cửa ấy!...
- Bây giờ còn gì nữa, thấy hết rồi!...

                2/ Chuyện xảy ra buổi chiều ở cầu Sài gòn. Một cô gái khá xinh đang đi bộ, vì cô dễ thương nên nhiều anh cứ quay lại nhìn, đến giữa cầu bất ngờ cô nhảy xuống, mọi người la toáng lên: cứu, cứu! Một người đàn ông lao mình xuống nước, bơi ra và cứu được cô gái!
Khi hoàn hồn nhìn lại mới thấy rõ người ấy là một ông lão! Mọi người xúm xít quanh ông, một nhà báo nói:
- Thưa ông, ông thật là can đảm, nguyên nhân nào khiến ông quên mình để cứu người vậy?
Ông nhìn quanh một lúc rồi nói:
- Tao mà biết được đứa nào xô tao xuống thì tao đập chết!

                  3/ Nhà kia có một đứa bé trai có gương mặt sáng đẹp, thông minh! Cậu bé lên sáu rồi mà chưa nói được tiếng nào!
Một hôm cậu bé kêu lên: - "Ông ơi!", rồi lại tiếp tục im lặng như trước.
Ba hôm sau ông nội cậu lăn đùng ra chết dù trước đó ông vẫn khoẻ mạnh, không thấy dấu hiệu bệnh tật gì!
Ba tháng sau cậu lại mở miệng kêu: -"Ba ơi!", cả nhà lo lắng chuẩn bị hậu sự cho ba cậu bé!
Ba hôm sau ông hàng xóm ngã lăn ra chết…
( Tôi kể chuyện này cho bác sĩ của tôi nghe, ông ấy nói: -" Trời ơi, vậy mà tôi tưởng tôi sắp lăn ra chết!")
Sóc Tím.
                                           (28/ 08/ 2010)

BÁ NHA và LÃO NÔNG





BÁ NHA và LÃO NÔNG
 
            Từ ngày Tử Kỳ ra đi, Bá Nha buồn lắm, ngày ngày đi về chốn cũ, ngồi bên gốc cây xoan xòe bóng mát mà xưa Kỳ vẫn ngồi nghe Nha đàn hát, buông tiếng tơ áo não, buồn tênh! Rồi đưa mắt nhìn xa xa như trông như ngóng, mà bóng Kỳ sao vẫn còn biền biệt nơi nao! Tiếng đàn càng lúc càng buồn tẻ, cô đơn như than như trách người đi xa sao không về lại! Một hôm trong nỗi đau tuyệt vọng, Nha cầm cây đàn giơ cao lên, định ném xuống giòng suối cho trôi đi những muộn phiền. Nhưng kịp dừng lại, vì nghĩ nếu đập vỡ cây đàn thì Nha đâu còn là Bá Nha, và làm sao có được một Tử Kỳ!
Nhiều ngày sau đó, Bá Nha vẫn một mình ngồi lặng lẽ bên gốc cây xoan, nhưng không còn buông tiếng tơ lòng nhớ thương trách móc nữa, mà để cho nỗi buồn gậm nhấm trái tim đau! Vắng tiếng đàn, chim không buồn ca hát, cỏ hoa cũng ủ rũ buồn hiu!
Một buổi sáng tinh mơ, một lão nông trong vùng đi qua, dừng lại hỏi:
- Sao dạo nầy không nghe ông đàn hát nữa, ông bệnh phải không?
Bá Nha mừng thầm, nói với ông lão:
- Tôi nhớ bạn tôi, không có cậu ấy tôi không thiết sống nữa, nói chi là đàn hát, mà tôi hát thì có ai nghe đâu! Sao ông lại hỏi như vậy? ( Trong lòng Nha có tiếng reo, à, cũng còn có người thích nghe mình đàn hát đấy chứ!)
Lão nông vuốt chòm râu bạc, mỉm cười, chậm rãi nói:
- Mấy hôm nay không nghe tiếng đàn của ông, lũ bò nhà tôi bỏ ăn, tôi lo sốt vó đây nè!  
           
Sóc Tím.
                                            ( 28/08/2010)

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Có khi tôi quên!




Có khi tôi quên!

Cô nhỏ rất dịu dàng và xinh tươi dưới mắt mọi người, mái tóc dài và đôi mắt tròn to lúc nào cũng vương một chút nỗi buồn, một chút dè dặt làm cho người khác hơi ngại mỗi khi tiếp xúc! Vì cô yên lặng quá, ít nói quá nên mình cũng không biết cô nghĩ gì, có giận hờn gì mình không! Vì sợ làm tổn thương trái tim nhạy cảm của cô nên mọi người cũng không dám nói chuyện nhiều, vì không biết lúc nào mình vô tình trở nên có lỗi! Cô có một tuổi thơ không êm đềm từ lúc ba mẹ chia tay, lớn dần lên bên cạnh một người mẹ xinh đẹp mà tính tình hơi hời hợt (có lẽ bà làm mẹ khi còn quá trẻ), nên ít quan tâm đến những vui buồn của con gái! Không nên nghĩ một cô bé chỉ cần được lo cho ăn học đầy đủ thôi, là những người làm cha mẹ đã xong bổn phận rồi, và họ có thể yên tâm được. Thật ra còn rất nhiều thứ mà một bé gái, nhất là một bé gái sống nội tâm rất cần! Đó là sự quan tâm của người mẹ, nhưng không phải cái gì cũng dòm ngó con mình, tốt nhất nên thân với con như một người bạn để nó có thể tự ý chia sẻ với mình!
Mình có một tuổi thơ cũng buồn như vậy, khi người cha đi xa, người mẹ vừa nuôi dưởng vừa dạy dỗ con cái như một người cha! Không cô đơn như cô bé, tôi có nhiều anh chị em (nhưng đó là nỗi bất hạnh của tôi đấy!) Vì tôi quá vụng về nên bị trêu chọc cả ngày, anh chị tôi, thậm chí cả các em tôi nữa, họ xem tôi như một con rối để đùa vui, đủ trò, kể cả đặt cho tôi những cái tên vô cùng xấu xí, tôi khóc chán rồi nghĩ ra cách tự bảo vệ mình! Đôi lúc tôi nghĩ phải cố gắng làm vui lòng mẹ tôi, để bà bênh vực cho tôi, nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, tôi bị sự ghẻ lạnh ngay chính mẹ ruột của mình! Tôi cũng không biết tại sao, sau này tôi mới nghĩ ra chắc vì mình không phải là một đứa con được mong đợi, ( khi ấy ba mẹ tôi có quá nhiều con gái rồi! họ đâu mong mõi có thêm tôi!)Không được mẹ bênh vực, tôi trở nên khó gần hơn, và sẵn sàng phản ứng dữ dội khi bị trêu ghẹo. Tôi cố học cho thật giỏi để mong mẹ để ý tới mình, nhưng bà có quan tâm đâu, mẹ tôi không coi con gái là con mình, bà chỉ mong anh tôi và em trai tôi thanh đạt thôi! Tôi lại buồn nhiều hơn, và có lúc mong mình "hư" đi cho bà ấy biết, cho bà ấy ân hận! Nhưng bản chất hơi "kiêu" trong tôi không cho phép tôi sống buông thả, và giao du với những người không đáng tin cậy, tôi còn dè dặt với cả bạn bè mình, không chơi với những đứa được ba mẹ cưng chìu! Vì thế số bạn thân của tôi chắc không đếm đủ trên một bàn tay! Đó, nghĩ lại còn giật mình, sao mình có thể sống qua những ngày tháng ấy! Thật là kinh khủng! Tôi đã sống, cũng học hành rất đàng hoàng, và còn làm thơ nữa chứ, trong đó có những vần thơ viết cho mẹ! Một người mẹ rất cưng chìu tôi như trí tưởng tượng của tôi, đến những đứa bạn tôi còn ganh tị vì tôi có người mẹ tuyệt vời như thế! Các bạn đến nhà tôi chơi và nói với mẹ tôi rằng: -" Con ước gì con có được một người mẹ như bác, bạn ấy nói rằng bác như một bà tiên trong cổ tích vậy!" Thế đấy, tôi đã sống hai mặt, điều đó khó chấp nhận được ở một cô bé còn quá trẻ con! Tôi đâu muốn vậy, vì những người sống quanh tôi đã biến tôi thành ra như thế!
Cho đến một ngày, tôi tìm được một nửa của mình, trong lúc tôi cô đơn nhất, tôi không tin anh ấy đâu, trong tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó anh cũng xa bỏ tôi, không đẹp, không giàu sang thì có hi vọng gì mà mong tìm được hạnh phúc chứ! Tôi sống dè dặt và yêu vừa phải (!), chắc gì người ta thật lòng yêu mình đâu! Nhưng, chử "nhưng" muôn đời vẫn đáng yêu, tôi nghĩ những đấng ở trên cao kia vẫn còn muốn cho tôi sống, và…thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi có được anh ấy, người đàn ông không đáng tin cậy đó đã cho tôi một đời sống hạnh phúc nhất! Vậy đó, không biết trước điều gì đâu, tôi nghĩ ở trên cao kia, những đấng quyền năng lắm chuyện kia cũng thích đùa lắm chứ!
Ờ, nói lung tung mà tôi quên mất là đang nói với cô bé! Cô bé chắc đã phải chịu bao khổ tâm, bao nhiêu cay đắng vì phải ẩn mình trong nổi đau, và còn phải chịu nhiều dằn vặt, vì nghĩ mình không được yêu thương, vì lý do nào đó cả những người thân của người ấy cũng không yêu mến mình, hay họ chỉ giã vờ yêu mến mình? Không như thế đâu, tại cô bé nhạy cảm quá thôi, không ai ghét bỏ bạn, người ta chỉ dè dặt vì chính bản thân bạn cũng đang dè dặt! Cô bé từ lâu đã thành một người quan trọng nhất của chúng tôi, tôi chắc rằng đôi khi cô bé quên điều đó, cũng như tôi, đôi khi tôi còn quên mất tôi hiện diện trong cuộc sống nầy từ lúc người đó đi xa! Hãy sống thật hồn nhiên, vô tư, đừng cố tỏ ra phải yêu thương ai đó! Khi cần giận hờn hay không thích gì cứ tỏ mình ra, như vậy trong lòng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn!
Trời đất kia còn có khi mưa khi nắng, thì con người cũng có lúc vui, lúc buồn, đừng để trong lòng những nặng nề, hãy nói hết ra rồi quên nhé! Vậy đó, bé yêu ơi, bé đừng buồn tủi, chung quanh bé còn biết bao người thân, mà có lẽ bé không biết được! Đừng mãi dè dặt, mãi nghi ngờ rằng người ta không yêu thương quí mến bạn! Hãy cỡi bỏ chiếc áo e dè, nghi kỵ và hoà đồng với mọi người, bé sẽ thấy rằng mình hạnh phúc nhất! Tìm chi xa xôi, sao không đến đây, tôi đang rất cần có bạn! Bé yêu ơi! đừng im lặng nữa, hãy tươi cười, và dang rộng vòng tay thì cuộc đời này sẽ luôn luôn mỉm cười với bạn!
Sóc tím. 
  (26/ 08/ 2010).

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Ôi Mưa Ngâu!




Ôi Mưa Ngâu!
.........
Em hát trong ngày mưa,

Ôi cơn mưa tháng bảy,
Nổi buồn héo úa tim côi!
Nếu môt mai xa xôi,
Ai đứng trông theo" vòi või"?
Anh có còn chờ đợi?

Em về một tối mưa rơi!
Đèn đường vàng vọt như nhiều con mắt!
Nhìn em, cỏ tím buồn tênh!

Cơn gió vô tình vẫn thổi,
Tà áo mỏng trong mưa!
Anh có chờ em bên khung cửa?
Để lau từng giọt mưa buồn,
Làm ướt tóc người thương!
Làm đôi mình xa cách!
Em vẫn chờ hoài một cơn mơ!
Đến bao giờ trời thôi mưa?
Đến bao giờ em thơ thôi khóc?
Nước mắt cùng mưa ngâu!
Anh ơi!

Ngàn ngày sau,
Có còn ai,
Nhớ thương nhau?
                      Sóc Tím.
                  (23/ 08/ 2010)




Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Kỳ ơi!




Kỳ ơi!
 
Gâu gâu, gâu gâu…Tiếng con Mini sủa vang lẩn trong tiếng gọi: Kỳ ơi!
Ai vậy cà, sao lại là Kỳ ơi, gọi tôi đó sao? Tôi bước ra nhìn, vừa bắt gặp nụ cười của cậu ấy, à thì ra là…  - Ồ, chào cư dân mạng, sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế?
- Không dám đâu, hổng biết ai là tôm đây, đi ngang qua ghé thăm xem…Kỳ sống ra sao, cũng hơi tò mò muốn biết mặt Bá Nha ấy mà!
- Hì, về rồi, của người ta chứ có phải là gì gì…của tôi đâu, đúng là lắm chuyện!
- Sao với người ta chị xưng là Kỳ nghe ngọt xớt hà, còn với mình, mình cũng là bạn vậy, sao chị cứ xưng "tôi"? nghe xa lạ quá đi mất, như vậy đâu có công bằng! Hay là chị ghét mình, phải không?
- Đừng nghĩ thế buồn chết, mình là bạn bè lâu năm, hiểu nhau quá nhiều, không biết tính tôi sao, vậy mà nói rất quan tâm tới tôi, thấy không, nếu tôi là người nhẹ dạ, cả tin… chắc là tôi …yêu ông mất rồi, nói cho nghe nè: chuyện viết như thế, chứ ngoài đời cũng như tôi với ông mà thôi, mình lớn như vầy mà xưng hô: " Để Mai nói cho đằng ấy nghe…" chắc là các em tôi chúng cười chết, làm sao chịu nổi, chui xuống đất mà trốn luôn ấy!
-Tại tôi thấy ganh tị, ai đời người mới quen, thích nghe người ta đàn hát thôi, mà Nha nầy, Nha nọ, rồi nào là Kỳ nói cho Nha nghe, nào là chỉ là Tử Kỳ của Nha! Tức chết đi mất, ai mà biết, chỉ là Tử Kỳ của Nha hay còn là… gì gì nữa? Nghe chướng tai quá đi thôi, ngủ không được luôn, chờ đến gặp coi sự thể thế nào! Nếu là có tình ý gì, tôi là bạn thân phải được biết trước chứ!
- Thôi mà, cho tôi xin lỗi, giận gì giận dữ thế, đúng, ông là bạn, nếu có gì, tôi đã gọi cho ông biết trước, để ông còn xem "giò, cẳng" người ta ra sao chứ! Ai đời lại qua mặt bạn thân một cái vù vậy, coi sao được!
- Ờ, nói thì nhớ nhé, có gì nói cho tôi nghe trước, để tôi còn xem mà góp ý, à mà, tôi đăng ký trước rồi đó nhe, nếu chị muốn đi bước nữa, phải gọi cho tôi trước chứ!
- Nè, ông đừng có mà mơ! Tôi không đi nữa đâu, tự do muôn năm, không tự lấy dây buộc người đâu!
- Thật chứ, sao tôi không thể tin được, nhìn chị cười kìa, ánh mắt đó, nụ cười đó, không thể sống khép kín như nữ tu được!
- Thì tôi có nói tôi là nữ tu đâu! Chỉ là, xin lỗi nhé, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ tìm được người yêu tôi như anh ấy!
- Đừng nói như thế, ngày tháng vẫn cứ trôi, và chúng ta vẫn tiếp tục sống, nếu lúc nào thấy cô đơn hãy tìm đến bạn bè, như tôi đây, xin sẵn sàng chia sẻ.
- Xin cám ơn, tôi sẽ nhớ điều đó. Hôm qua đọc " Một thời để yêu." nhớ anh ấy quá, ông biết không, chỉ có hai người là tôi hay xưng tên khi nói chuyện, một là người ấy của tôi, hai là…
- Ai thế? Ai mà được chị xưng tên chắc là phải thân thiết lắm, sao tôi không biết vậy cà!
- Từ từ, làm gì nóng vội vậy, để tôi nói cho nghe, đó là một người bạn thời thanh mai trúc mã!
- Quân phải không? Tôi biết mà…
- Ông có thôi đi không, Quân là nhân vật trong truyện ngắn của tôi, làm gì có thật!
- Vậy là ai chứ, nói đi…
- Một người bạn học của tôi, anh ấy là bác sĩ, làm việc ở một bệnh viện cấp cứu, được chưa, có chuyện gì anh gọi cho tôi nhé, ảnh nhiệt tình lắm!
- Trời ạ, chị lại trù ẻo tôi nữa rồi!
- Không đâu, tôi nói thật đấy, bạn bè giúp nhau là chuyện thường mà.
- Tôi hỏi có hơi tò mò nhé, anh bạn bác sĩ đó mà, có phải là người yêu cũ của chị không?
- Ừ…phải, mà anh hỏi làm gì, để cho người ta giữ một chút riêng tư chứ, nói ra hết thì còn gì hay nữa! Đó là mối tình đầu của tôi, tôi đã lặng lẽ rời xa anh ấy vì một lý do riêng… tôi tự nghĩ ra và giận anh ấy thôi. Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là con nít, vậy mà cũng bày đặt yêu!
- Vậy khi chị lấy chồng anh ấy có khổ không?
- Đâu phải một mình anh ấy khổ, tôi cũng rất khổ tâm khi biết anh ấy chưa quên được mình và…
- Và còn gì nữa nói hết đi.
-Ừ, lỡ nói rồi, còn giấu đi phần nào cũng cảm thấy khó chịu, người ấy của tôi không biết chuyện nầy đâu, còn một người khổ nữa, một anh bạn cùng lớp của tôi, đẹp trai, năng nổ, và nhiều bạn gái thích. Tụi bạn nghịch ngợm của tôi nói nếu tôi "cưa" được chàng, chúng sẽ tôn tôi làm sư phụ. Tuổi trẻ háo thắng, tôi cứ nhìn anh ấy bằng đôi mắt đắm đuối, nai con, rồi quay đi như e thẹn lắm vậy, được một ít lâu thì anh chàng "đổ" thật, khi đó thì tôi đã có người ấy của tôi rồi…Chuyện nầy quả thật tôi vô cùng ân hận, muốn xin lỗi anh ấy mà không có dịp…Nhiều năm sau gặp lại, cũng rất tình cờ, khi tôi đi siêu âm, thấy tên bác sĩ, ráng lén nhìn coi phải không, đúng thật, anh biết tôi làm sao không, …tôi trốn, vì tôi không thể nhìn anh ấy mà quên được lỗi của mình.Thế đấy, tình yêu đâu có thể đem ra đùa cợt được, đến tận bây giờ nghĩ tới còn buồn, nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tôi bị trừng phạt, nên người ấy của tôi mới sớm ra đi!
- Thôi, thôi làm ơn đừng có khóc, tôi sợ nước mắt lắm, đi một vòng nhé, gió mát... sẽ làm dịu nỗi đau!
- Nầy, anh bạn thân ơi, đừng có mà thừa nước đục thả câu nhé, tôi đã qua tuổi ngây thơ rồi!
- Hì, hì.
Trương Mỹ Tâm
(21/08/ 2010)