Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Truyện đọc từ lâu.



Cây Lê của bà Khó!

Ngày xưa, ở một vùng quê của nước Pháp, có một bà lão nghèo nàn mà người ta quen gọi bà Khó! Túp lều đơn sơ quanh năm nắng gió và trong vườn chỉ có một cây lê, đó là cả một tài sản mà bà Khó có được! 
Ngày ngày bà đi khắp các làng mạc để làm tất cả những việc gì mà người ta cần như cắt cỏ, hái trái cây... vất v chỉ mong có được chút gì no lòng, tối lại về căn lều lạnh giá!
Cây lê của bà đến mùa đơm hoa kết trái, trẻ con trong làng hay lén qua nghịch phá, có khi tối về thấy những trái non lăn long lóc trong vườn, bà chợt khóc!
Một ông lão râu tóc bạc phơ hiện ra sau làn khói trắng, hỏi bà: 
-"Tại sao bà khóc, tôi có thể giúp gì cho bà?"
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói:
-"Tôi chỉ muốn ai leo lên hái lê của tôi thì bị dính vào cây, khi nào tôi nói thả ra thì mới rời cây được!" 
-"Bà sẽ được như ý!"
Nói xong ông lão biến mất!
Hôm sau bà Khó không đi nữa mà núp ở một góc lều để rình!
Trẻ con tưởng bà đi rồi lại kéo sang nghịch phá, kỳ thật chúng vừa leo lên cây thì bị dính chặt vào! Chúng kêu khóc sợ hãi, bà thấy thương tình nên nói: "Thả ra, thả ra!" những đứa trẻ chạy mải miết về nhà, từ đó tiếng đồn cây lê của bà Khó có ma nên không ai dám tới nữa!
Một hôm Thần Chết tới bảo bà:
-"Bà già rồi, bà đi theo tôi nhé!"
_"Vâng, ông có thể hái giùm tôi vài trái lê để tôi mang theo ăn dọc đường, được không?"
Thần Chết gật đầu, nhưng vừa leo lên thì bị dính chặt vào cây, không cử động được!
Bà Khó bỏ đi, Thần Chết bị phơi nắng trên cây cả ngày!
Tối bà mới về, Thần Chết mệt mỏi nói:
-"Bà giùm ơn thả tôi ra đi!"
-"Nhưng ông hứa là sẽ không bắt tôi đi, được như vậy tôi mới thả ông ra!"
Thần Chết bằng lòng, bà nói: "Thả ra, thả ra!" Thần Chết được tự do và buồn bã bỏ đi!
Ngày tháng trôi qua, bà Khó càng ngày càng già đi nhưng không chết! Bà vẫn sống và kéo lê sự nghèo khó trên thế gian này!

Sóc Tím.
(14/12/2012.)