Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Thư giãn với Đồ Bì!





Thư giãn với Đồ Bì!
Đàn ông!

Sóc Tím: Ra nhà sách thấy “Tiểu phẩm trào phúng” của Đồ Bì (Vũ Đức Sao Biển) Sóc Tím đem về đọc cùng các bạn!
Anh Sao Biển ơi, xin cho Sóc Tím đổi cái tựa cho nhẹ nhàng một chút nhé!
*****

Trời đã chớm sang xuân. Đôi tình nhân âu yếm nắm tay nhau đi vào Sở thú. Cô bé khoảng đôi mươi, nhan sắc kiện tướng quốc gia. Chàng trai cao ráo, giày da, quần bò, rõ ra là khí tương của một bậc phong lưu công tử.
Họ lựa một chỗ mát mẻ, im ắng dưới bóng cây cao, gần chuồng cọp ngồi xuống. Bên kia là cai quán lương đình bán bia hơi. Những người đàn ông đang thoải mái nốc những cốc bia lớn, nhai những miếng thịt to. Mặc kệ họ, đôi tình nhân bắt đầu âu yếm, hun hít nhau tý chút. Chuyện đó thật thương tình trong Sở thú, có từ khi ông Hitler còn là hạ sĩ nhứt.
-     Anh ơi! Anh thương em thiệt nghen?
-          Anh thương em hơn cả bản thân mình. Nếu có chết, anh xin chết để em được sống. Anh thề trọn đời bảo bọc, che chở cho em. Anh nói dối nửa lời, nguyện xin cọp vật cho anh chết ngắt!
Cô bé thương quá, vội đưa tay lên bịt miêng bạn để ngăn lời thề độc địa. nhưng không còn kịp nữa. Có hai nhân vật đã nghe được lời thề son sắt ấy. Đó là cọp Long và cọp Pho trong Sở thú này.
Cọp Long từ Phước Long về. Cọp pho từ Lai Châu vào. Cả hai cọp cái đều là “trinh nữ” theo cái nghĩa nghiêm chỉnh của từ này. Cọp Pho nói vào tai chị:
-     Chị ơi, anh chàng kia mới nhắc đến chị em mình đó.
-    Chị nghe rõ rồi. Tội nghiệp, ai cũng lo sợ bị cọp vật. Chỉ có chàng trai chung tình này là không ngán chị em mình.
-     Đã sợ thì không yêu.
-     Mà đã yêu thì không sợ.
Cọp Long nói tới đó, thở dài não nuột.
Mấy năm trước, trên núi rừng Phước Long, chị đã có một tình yêu du dương với anh cọp đực. Anh ta cũng sẵn sàng thề chết cho chị được sống. Nào hay, khi hai đứa bị người ta vây bắt, anh ta bỏ trốn một mình. So ra, anh ta không ngon cơm bằng chàng trai kia.
-     Em hỏi thật chị nhá: Chị và anh ấy đã “yêu” chưa?
-    Chưa. Chị vẫn là trinh nữ. Trao thân cho những thằng cha như vậy thật uổng đời.
Cọp Long ngừng nói, lững thững đi về chỗ cánh cửa sắt. Khéo sao hôm ấy, những anh đem thức ăn cho cọp lại… quên khóa chốt cửa. Cọp Long quay lại báo cọp Pho:
-         Em nằm nghỉ. Lâu quá rồi, ở mãi trong chuồng. Chị đi ra ngoài một chút cho giãn gân giãn cốt.
Con cọp cái định lại chỗ đôi tình nhân, biểu dương chàng trai mấy lời, thậm chí có thể tặng cho chàng trai một cái huy chương “Tình yêu hạng nhứt”.
Đây nói về chàng trai đang ôm ấp, hun hít cô bạn xinh đẹp. Trong cơn hào hứng, hắn ta bỗng nhiên nhìn thấy con cọp đang tiến tới. Hắn la một tiếng thất thanh, đẩy vội cô bé và leo tót lên cây bám lấy cháng ba, mặt cắt không còn một giọt máu. Quần hùng đang nhậu nhẹt trong quán lương đình thấy cọp xuất hiện, hoảng hốt quăng chai vứt chén, chạy nước rút nhào qua bên kia rạch Thị Nghè.
Chỉ còn cô bé xinh đẹp, tội nghiệp của chúng ta đối diện với cọp. Cô ta không còn đủ sức lên tiếng cầu cứu, mà có cầu cứu cũng chẳng ma nào dám đến. Cô đành làm một động tác thoát hiểm vụng về; Lấy cái bóp nhỏ phủ lên mặt và run bần bật.
Cọp Long thấy lạ trước tình huống xảy ra. Cô ta liếc nhìn chàng trai đang bám trên nhánh cây sao, đũng quần ướt nhẹp và hiểu ra hết mọi sự. Hóa ra đàn ông trên đời toàn là thứ tào lao xí bợp, chuyên tán tỉnh để lừa bịp phụ nữ nhẹ dạ, đến khi găp nguy hiểm là chạy nước rút. Mà cái nghề chạy – kể cả chạy làng - thì họ vô địch . Ha ha!
Cọp Long nói vào tai cô bé:
-         Đừng sợ! Chị cũng là phụ nữ như em. Chị không hại em đâu.
Cô bé hoàn hồn chút đỉnh:
-         Đội ơn chị. Nhưng tại sao… chị đến chỗ em?
-         Nghe cái anh chàng công tử bột kia tán tỉnh em hay quá, chị lại định biểu dương hắn mấy lời. Than ôi, nào hay hắn cũng như thằng cha cọp đực trên núi rừng Phước Long dạo nọ. Chị xuất hiện giúp em nhìn ra bản chất anh chàng công tử bột này. Em còn trẻ, cứ yêu nhưng đừng tin những lời đường mật của bọn đàn ông tào lao xí bợp đó. Hãy đi về với mẹ, quên hẳn thằng cha tòng ten trên cây kia đi.
Cọp nói xong, ngoe nguẩy đuôi, bỏ đi. Cô bé nước mắt đoanh tròng, chạy ù một hơi ra khỏi Sở thú trong khi anh bạn tình chưa dám rời cây, xuống đất.
Câu chuyện có thật trên đây đã xảy ra trong Sở thú thành phố Hồ Chí Minh, được tôi thêm một chút ít mắm, muối, bột ngọt, giấm nuôi cho mặn nồng, chua chát một tý. Ngay chính tôi nhiều khi cũng tự hỏi: Mình phải chăng là thứ tào lao xí bợp?
 
Đồ Bì. (Vũ Đức Sao Biển)

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Bá Nha và Kỳ.




Bá Nha và Kỳ.




Ảnh minh họa lấy từ Google.



-  Cô ấy thích nghe anh đàn chứ? Tôi hỏi.
- Không thích, đôi khi còn bực mình nữa!
- Thế hồi làm quen thì sao? Làm cách nào anh có được cô ấy? Tôi hơi tò mò, xin lỗi anh, đó là chuyện riêng mà! Nhớ hồi còn bé, tôi hay hỏi anh trai mình:
- "Hiền lành, ít lời như anh, làm sao có được chị ấy, vừa học giỏi, vừa là hoa khôi của trường, có phải vì anh là tay guitar tuyệt vời, và còn hát  hay?"
Vượt bao khó khăn, hai người cũng đến được với nhau, một gia đình êm ấm và ba đứa bé thiên thần!
- Thế người đó có thích nghe anh cô đàn không?
Nha hỏi dồn như muốn biết kết cục rồi ra sao.
     - Ồ, đó là một chuyện khác, anh tôi về thăm nhà, buồn lắm, hay tâm sự với tôi: “Anh hay đi xa, nhớ vợ con lắm! Khi về tới nhà, buổi tối muốn đàn và hát cho chị ấy nghe như hồi mới yêu, nhưng chị ấy không thích!”
     Khi thì nói: “Anh nghỉ đi cho các con còn ngủ!
     Khi thì nói: “Em phải ngủ sớm mai còn đi dạy!”…
     Nhớ hồi mới yêu, chị vẫn nghe anh đàn hát cả ngày không thấy chán! Ra về còn quyến luyến, như muốn mãi mãi bên nhau! Nhưng ngày xưa ấy qua rồi! Anh tôi buồn lắm hay nói với chị em tôi:
     -“Lấy được người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc!”
Nha sốt ruột:
- Rồi sau đó thì sao, họ chia tay chứ?
- Cả nhà tôi ai cũng nghĩ như vậy, khác tính khác sở thích thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, nhưng…(tôi hơi ngập ngừng…)
- Nhưng sao?
Nha sốt ruột hơn.
- Trong một lần hành quân, anh tôi ra đi mãi mãi! Chị dâu tôi khóc lóc thảm thương, chết đi sống lại, chị em tôi vô cùng xót xa cho người anh vắn số và cùng nghĩ như nhau: “Chắc không lâu đâu, chị dâu tôi còn quá trẻ lại quá đẹp!”
- Rồi sao, cô làm tôi sốt ruột muốn chết đây nè!
- Từ từ chứ, đang hồi hấp dẫn nhất đây, chị dâu tôi, cô hoa khôi của ngày ấy, nuôi các con tới trưởng thành và… tới bây giờ vẫn sống độc thân, hỏi sao không bước thêm bước nữa, chị nói, không ai có thể bằng anh của em!
- Một mối tình thật đẹp!
- Ừ, phụ nữ Việt Nam được xem là chung thủy nhất!
Ngày xưa người ấy của tôi hay lên mạng để tìm kiếm thông tin. Tôi lo ngại cho sức khỏe của anh nên luôn nói anh đừng thức khuya, anh ốm lắm rồi, tôi sợ…tôi nói gì thì nói, anh vẫn thế, vẫn miệt mài thâu đêm…anh không bỏ được thú say mê lên mạng! Tôi giận dỗi, trách hờn anh, và…còn ghét luôn cả cái máy tính!
Nhưng tôi có ghét anh ấy đâu, khi anh xa tôi, tôi nguyện cả đời nầy không yêu ai nữa, vì tôi nghĩ rằng không thể nào tìm được một người nào yêu thương tôi như anh ấy!
Con người ta không bao giờ biết quí cái mình đang có, đến khi mất đi rồi mới đau khổ, xót xa! Bây giờ tôi biết nghĩ thì mọi việc đã quá muộn, và ngày xưa ấy đã qua rồi!
-  Chắc muốn khuyên tôi một điều gì?
- Anh không hiểu sao, đâu phải người ta thương yêu mình là phải yêu cả nghề nghiệp hay ý thích của mình, cô ấy thích mua sắm, anh có thích không? Đàn ông con trai mà, đâu có ai thích đi siêu thị hay shop thời trang, đó là chuyện của phụ nữ…Mình không thể chìu theo ý người ta thì làm sao bắt người ta làm theo ý mình được!
Đôi khi người ta có cùng sở thích như mình, nhưng có…yêu mình đâu! Như Kỳ đây, Kỳ chỉ thích nghe anh đàn…
- Hiểu rồi, hiểu rồi, cám ơn Tử Kỳ!
Sóc Tím.
(20/07/2012.)

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Tình đầu không phai.




Núi.


Co hoi thuong ngoan mua thu Dong Au tuyet dep
Ảnh minh họa lấy trên Google!

Núi.

Cô nhớ Núi! Lần gặp nhau trước cổng trường, giọng anh trầm buồn.
“ Đi uống nước nhé!”
Hớp một ngụm nước, như để cho nỗi đau lắng xuống, anh nói nhỏ:
“Anh biết hết rồi, sao lại giấu anh? Anh có lỗi gì chứ?”.
Rồi nhìn cô, cái nhìn không sao nói được!
Khi ấy cô chỉ muốn gục đầu vào vai anh mà khóc!
Nhưng cô kịp dằn lòng, làm sao có thể yêu, có thể chịu đựng và sống vui  với một người nổi tiếng như thế, anh là thần tượng, là mơ ước của bao cô gái trẻ. Cô có một con tim biết suy nghĩ, và cô không muốn mình bị tổn thương!
Mím môi, nén cảm giác run rẩy, cô nói:
“Rồi anh sẽ quên em thôi!”
Anh giận dữ:
“Sao em có thể nói được như vậy, em nghĩ vậy thật sao? Em có hiểu cảm giác của anh không?”
Cô yên lặng và nước mắt cứ rơi, không biết phải nói gì nữa! Anh là mối tình đầu của cô, sâu lắng và êm ái! Có lẽ cả đời nầy cô sẽ không còn yêu và được yêu như thế nữa…
………Anh đứng lên, bước chân như vô hồn, cô không dám nhìn theo, hai tay ôm mặt, cô khóc lặng lẽ!
Nếu Núi quay nhìn lại, sự việc sẽ như thế nào đây?
Cô cũng không biết nữa, chỉ biết từ đấy trong tim cô có một vết thương, nó trở nên đau đớn hơn, nhức nhối hơn, nếu người đến sau lỡ làm cô buồn! Bất hạnh cho người ấy!

Nhưng Dương yêu cô thật lòng, rất quan tâm chăm sóc cô.
Đặc biệt là biết chìu theo những ý tưởng rất trẻ con của cô: Bàn làm việc bên cửa sổ, có hoa hồng. Ngoài sân trồng thật nhiều hoa, bốn mùa thơm ngát…! Dương có thể làm tất cả chỉ để cô vui. Nhưng có một việc, cô không thể trách hờn anh được, anh xóa đi tất cả những bản nhạc của Núi, như cô cất giấu đi hết những kỷ vật mà Núi đã tặng cho cô! Cô nghĩ, chắc mình cũng sẽ quên thôi! Phải nhìn phía trước mà bước tới chứ!
Nhưng làm sao quên được, không thấy mặt người, còn tiếng nhạc, lời ca như vẫn quanh đây, nhẹ nhàng mà cô nghe tim đau xốn xang!
Con Hiền nói: “Tối nay đi nghe nhạc, Núi của mầy đấy, rủ Dương cùng đi, được chứ?”
“Anh ấy bận rồi, thôi bọn mình đi với nhau, lâu quá mới họp mặt, kéo luôn cả thằng Quân, con Thúy, con Hồng nhé!”

Cô lướt mắt qua tủ áo, chọn màu tím mà Núi yêu thích, một cảm giác không biết là vui hay buồn cứ quấn lấy cô, cô hát nho nhỏ, “ Trời ươm nắng, cho mây hồng…” Chợt nhớ, hình như bài nầy Núi hát cho cô, một cảm giác bồng bềnh khó tả, cô nghe như lần đầu tiên hò hẹn, mỉm cười một mình, một chút ngày xưa sống lại: “Bây giờ anh sống sao rồi, đã yêu ai chưa?”
Đám bạn nghịch ngợm đang ồn ào trước sân, cô sửa lại váy áo, thêm chút tím lên mắt cho mơ màng một tí, đi ra.
Đám bạn ùa vào, Quân vẫn dễ ghét như ngày nào, cậu ta nhìn cô và hát:
 Dù nàng đẹp như một bông hồng, nhưng tôi đâu dám yêu nàng…”
“Gớm, yêu để mà chết à”! giọng con Hồng chanh chua.
“Chồng nó đai đen đấy!”
“Nhưng mà tui chạy giỏi, vận động viên điền kinh mà!”
Con Hiền chen vào:
“Thôi đi các ông các bà, trễ rồi!”
Rồi kéo cô lên xe.
Tới nơi cũng vừa đúng giờ! Sau màn giới thiệu trang trọng, ca sĩ bắt đầu hát, cô nghe mà hồn để đâu đâu ấy, chỉ mong Núi của cô sớm ra sân khấu, nhưng  người cô thấy trước lại là Dương, khi anh bước lên tặng hoa và ôm hôn cô ca sĩ trẻ!
Nhỏ bạn hỏi:
 “Ê, mày có ghen không vậy?”
Cô cười, nghe lòng lạnh ngắt, một cảm giác khó nói, như cô bé vừa bị mất viên kẹo hồng, hơi tiếc, nhưng không thấy buồn nhiều.
Lũ bạn tế nhị nháy mắt nhìn nhau, im lặng.
Rồi Núi cũng xuất hiện giữa những tràng pháo tay không dứt, anh nhìn xuống như cố tìm người thân, nói vài lời cám ơn, rồi hát:
Gọi nắng, cho cơn mơ chiều…”
Anh hát say sưa, cô nghe mà bối rối quá, nói với nhỏ bạn:
“ Anh gầy đi nhiều quá, không biết anh sống thế nào?”
Nhỏ bạn thì thầm:
“Nghe đâu vẫn còn độc thân!”
“Thật sao, còn cô người mẫu, á hậu gì đó?”
“Không thành, người ta bỏ đi lấy chồng rồi, tại Núi của mầy cả, ai mà có thể chờ đợi được chứ!”
Cô nghe xót xa, sao lại thế, có phải vì em không? Chắc em đã làm khổ anh rồi!
Làm sao em có thể yên lòng khi hai năm qua anh vẫn một mình! Hay là quyết định xa anh ngày đó là một sai lầm! Em phải làm sao đây? Ngày hôm qua đâu rồi?
Cô chìm vào vô vàn câu hỏi, không còn nghe thấy gì hết, Núi hát những bài gì cô cũng không biết nữa…..cho tới khi tiếng vỗ tay vang lên, Núi của cô cúi chào, cám ơn, bước vào trong, cô mới sực tỉnh!
Quân nhìn thấy hết, hiểu hết, mặc dù cậu có vẻ như ruột để ngoài da, cậu đi đâu đó, ít phút sau quay về, nói với đám bạn:
“Đi uống nước thôi!”
Rồi quay sang cô:
“Bà sao vậy, không được khỏe à?.”
Nói xong dìu cô đứng lên. Cô nghĩ:
“ May cho cô, lúc nầy còn có lũ bạn, nếu không, chắc là cô đơn lắm!”
Nhỏ Hiền thì thầm:
“Ngày mầy đi lấy chồng, thằng Quân buồn lắm đó, tao tưởng nó không thể vượt qua được!”
Cô ngạc nhiên:
“Tao đâu có biết, có nghe nói gì đâu!”
“Ừ, thì tình câm mà”.
Cô lại một phen ngạc nhiên:
“Trời, thời buổi nầy mà còn tình câm!”
Rồi cả hai cười phá lên, đám bạn không hiểu gì, thấy cô vui cũng cười theo.
Cả bọn kéo đến một quán nhỏ, dễ thương, chủ nhân là một ca sĩ thất tình, về mở quán này. Cô và đám bạn vẫn lui tới đây khi buồn, nghe nhạc nhẹ, những bài mà Núi hay hát. Thế đấy, “Tình nhỏ làm sao quên!”
Núi đã chờ sẵn tự bao giờ, đôi mắt anh thật buồn, nỗi buồn không sao tả được!
“Em sống ra sao, có hạnh phúc không?”
Cô chớp mắt, biết nói sao, với cô hạnh phúc cũng thật xa vời, như hái sao trên trời vậy!
Sóc Tím.

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Bà mẹ quê!



Bà mẹ quê!





Làng quê bụi đỏ ngập ngừng
In hình dáng mẹ trên lưng chừng đồi
Mắt trông về hướng xa xôi
Các con quên mất đường về rồi sao?
Sóc Tím.
(09/07/2012)