Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Tản man: Đêm chờ sáng...




Hình minh họa của VnExpress

Đêm chờ sáng…



“…Lũ cháu tôi đứa nào cũng dễ dạy, chúng có tới hai ông Ngoại, chúng nó nói ông Ngoại này khoét mắt ông Ngoại kia để cho má của tôi thấy đường…”

Tiếng hát từ hàng xóm, vở cải lương “Tiếng hạc trông trăng” nổi tiếng ngày trước làm cho tôi nhớ quá tuổi thơ ơi!

Tôi cũng có hai ông Ngoại: Ông Ngoại Tàu vì có tàu chở khách trên sông, là ông ngoại ruột, còn một ông Ngoại nữa là ba vợ của Cậu tôi, chúng tôi quen gọi là Ông Ngoại Rẫy, vì ông có rẫy khoai, ruộng bắp, … mà mỗi lần được về thăm chúng tôi tha hồ đùa giỡn leo trèo trong vườn cây ăn trái của Ông!

Đi tàu từ thị xã Cà Mau về tới U Minh Hạ, qua sông lớn mênh mông, gió mát êm êm cho tôi vào giấc ngủ dịu dàng, để khi thức giấc thì đã tới nơi!

Tôi ba chân bốn cẳng chạy bay lên nhà, chào hỏi Ông Bà cho xong thủ tục chạy biến vô khu vườn Ông Ngoại Rẫy, nơi có lũ trẻ con nghịch ngợm đang chờ!

Trèo lên cây dừa lửa nằm nghiêng, những trái tròn lủng lẳng như đón chào khách, tôi muốn hái lắm mà sợ ông ngoại đánh đòn, vì đây là cây dừa cưng của ông, yên tâm, tôi là cháu cưng nhất của ông mà, ông sẽ hái cho uống, không nên nghịch phá, ông sẽ giận..!

Nhớ những lần trước về đây, chính tay ông hái dừa và chặt cho tôi uống, mấy đứa trẻ nhìn tôi với đôi mắt thèm thuồng, ganh tị, nhưng trẻ con chóng quên, rồi chúng lại vui tươi đùa giỡn cùng tôi, thật dễ thương!

Vườn nhà Ông Ngoại Rẫy cũng có nhiều cây ăn trái: Mít , Xoài, Ổi, Mận, Mãng Cầu, Na…tôi nhớ như in lần đó tôi hái được trái Mãng Cầu chín cây, trắng và thật ngọt, nằm gọn ở khóm lá gần gốc nhất, như nó đang chơi trốn tìm và chờ tôi bắt gặp. Tôi sung sướng ôm chiến lợi phẩm về và được bà cho một phần tư trái, ăn no luôn. Tới bây giờ tôi vẫn nhớ mãi vị ngọt ngọt chua chua của nó, mà chưa bao giờ tôi được thưởng thức một lần nữa, không biết phải như vậy không hay hồi nhỏ mình ăn chưa no lo chưa tới nên dễ ăn và ăn gì cũng ngon!

Nói ăn gì cũng ngon các bạn có bao giờ ăn trái Mít non chỉ bằng ngón tay (người ở miệt vườn gọi là “dái mít”) trẻ con hái chấm muối ăn, chát lắm, mà đứa nào cũng thích ăn mới lạ!

Miền quê Cà Mau có loại trái dại tên trái Thù Lù, cây cũng như một loại rau mọc cao chừng hai gang tay, trái tròn như trái Trứng Cá, nằm trong bọc như lồng đèn, khi còn non lồng đèn có màu xanh nhạt, khi lồng đèn vàng khô thì trái đã chín, trái chín ăn giòn ngọt, hơi chua chua, ôi ngon khó diễn tả! Sau này có dịp về quê tôi cố tìm loại trái cây có hương vị tuổi thơ này, nhưng không tìm được, thật tiếc!

Tôi theo Cậu Mợ tôi đi thu hoạch bắp, trái lớn gom riêng để bán, trái nhỏ để ăn dần, có bao giờ bạn được ăn bắp luộc mới hái ở vườn chưa, người ta gọi là bắp sữa, vừa ngọt vừa thơm, ăn hoài không biết chán, nghĩ tới còn thấy thèm!

Đêm ăn khoai lang nướng, bắp nướng, ngọt mềm không cần thoa mỡ hành mà bắp vẫn thơm ngon… vừa ăn bắp vừa nghe người lớn kể chuyện ma, run sợ mà vẫn lắng tai nghe, khi nắm tay nhau kéo về, một đứa hét lên thì cả bọn co giò chạy, có khi té bò càng!

Hôm đó theo Cậu đi tát cá, tát cạn ao, tôi cũng nhảy xuống bắt chước người lớn bắt cá, nắm được cá trong tay, cá giãy, tôi giật mình ném đi làm mọi người cười một trận, tôi thì mắc cỡ leo bờ ao đứng nhìn!

Chiều có món cá nướng đất sét, người ta trộn rơm và đất sét cuộn quanh con cá, rồi đốt rơm lên nướng, tới khi đất sét khô nứt thì cá đã chín! Người lớn ngồi uống rượu, nói chuyện râm ran, trẻ con phá mồi! Ôi những miếng cá lóc nướng chắc thịt và ngon ngọt vô cùng làm tôi nhớ mãi!

Tới mùa thu hoạch thơm, ghe lớn ghe nhỏ của những người thu mua kéo tới đầy, thật xôn xao vui vẻ. Rồi họ chở thơm đi, miền quê trở lại lặng lẽ như xưa!

Số thơm nhỏ chất đầy sân, các chị tôi gọt thơm làm mứt vì cũng sắp tới Tết rồi. Cậu tôi ép nước thơm làm si rô, làm rượu, nước màu (để kho thịt cá) nhưng thích nhất là uống nước thơm, ngọt, thơm vàng óng ánh, bọn trẻ thích mê luôn! Lớn lên thỉnh thoảng tôi cũng ép thơm để uống, nhưng không sao tìm được hương vị của ngày xưa!

Hồi đó người ta không nuôi Cút để lấy trứng như bây giờ, ở quê tôi anh chị hay bắt Cút đất cho tôi chơi, nó bé xíu như quả chanh non, tròn xoe như gà con và óng ánh nhiều màu, tôi chưa gặp được con Cút lớn bao giờ, anh chị tôi nói thấy người là nó chui xuống đất mất tăm!

Thỉnh thoảng anh chị tôi cho tôi ăn trứng chim luộc chín, cũng nhỏ xinh như trứng Cút, nhưng ăn ngon lắm, tôi nhớ là như vậy mà vẫn tự hỏi phải chăng hồi nhỏ mình ăn gì cũng ngon, chứ như bây giờ ăn một lần cả chục trứng Cút có thấy ngon gì đâu!

Rồi món cháo Bồ Câu nấu đậu xanh của Bà Ngoại Rẫy, ngon và mát, làm tôi nhớ hoài! (Đừng bảo là phá hoại môi trường sống nhé, hồi đó dân quê chưa có khái niệm đó!)

Thức uống ngon nhất, gợi nhớ ngày xưa nhất có lẽ là nước Dừa, nước Mía! Nước Dừa vẫn trong mát, tinh sạch, thơm ngon và nước Mía vẫn tươi ngọt đằm thắm hương vị quê hương! Uống nước Dừa bỏ thêm ít muối các bạn ơi!



Sóc Tím.

(17/12/2013.)

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Thơ góp nhặt: Vết tình.





Hình minh họa lấy trên Google.

Vết tình

Vết tình càng giặt càng đau
Làm sao mà xóa tim sầu hỡi em
Hong khô chiếc áo bên thềm
Đem về giữ lại nỗi niềm trăm năm!

Sóc Tím.
Viết cho KTD (F13/12/2013)

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Bài cảm nhận.





Hình minh họa lấy trên Google.

Đôi dòng cảm nhận về tình yêu quê hương trong thơ Vũ Tuấn Anh.


Ai nghĩ về miền quê mà không nhớ lũy tre xanh, mái đình làng yên tĩnh, để khi đi xa vẫn nhớ vẫn thương quê nhà:

Dòng sông dãi lụa đưa nôi

Cây đa, giếng nước níu người đi xa…

(Làng tôi.)

Về đến quê nhà vào mùa Hội Lim, mang trong lòng bao nhớ thương ngày tháng cũ, anh đã về đây không biết em còn nhớ đến hẹn xưa:

Hội rồi

Chẳng lẽ em quên

Một lời hò hẹn sẽ lên mời trầu…

(Mong em về Hội Lim.)

Làm sao mà quên được khi tay nắm tay người ấy, rụt rè ngỏ lời hò hẹn, tác giả còn nhớ như in (Trong bài: Quan họ ngỏ lời.)

Em ơi!

Bằng lòng em nhé làm dâu

Miền quê có khúc sông Cầu trong xanh…

Hay ngọt ngào hơn, tình tứ hơn, vẽ nên bức tranh quê hương thơ mộng:

Có cây trúc mọc đầu đình

Hội Lim đến hẹn chúng mình chênh chao

Áo the chen nón quai thao

Hát câu quan họ gửi trao xuân về…

Tha thiết hơn, nồng ấm hơn, ngọt ngào đầy hứa hẹn về một tương lai rất sáng,… ai nghe anh nói mà không thấy xúc động bồi hồi:

Em về chung một mái nhà

Có mẹ tần tảo có cha nhân từ

Có niềm tin cõi chân như

Có anh mong đợi

Chần chừ chi em!!!

Thật hạnh phúc cho cô gái trong thơ anh, nghe anh nói mà không bằng lòng mới lạ!

Viết về Mỹ Khê, ngắn gọn chỉ trong 4 câu thôi mà như chứa đựng cả tâm tình:

Trời xanh hòa biển trong xanh

Dạt dào sóng cũng hiền lành như mây

Dùng dằng muốn ở lại đây

Mỹ Khê hay mắt em đầy sắc thu?

Hay lên thăm Yên Tử, nơi linh thiêng của đao Phật, với một tấm biển “…Chưa lên Yên Tử chưa tròn đạo tu” Tác giả chỉ ghi đơn sơ:

Tu hành chọn chốn non cao

Phải chăng thoát được ồn ào thế nhân

Còn ta giữa cõi hồng trần

Tĩnh tâm mong lắng được phần sân si.

(Cảm tác Yên Tử.)

Thơ Vũ Tuấn Anh chân thật, nhẹ nhàng như nói chuyện, bình dị như tính cách người lính trong anh! Duyên dáng và dễ hiểu, rất gần gũi với mọi người, anh là một nhà thơ đầy tâm huyết với cuộc sống này!


Sóc Tím.

(12/12/2013.)

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Thơ góp nhặt: Tóc đêm.

 Hình minh hoa lấy trên Google.

Tóc đêm.

Trăng nghiêng bóng đổ bên thềm
Em nghiêng bóng nhỏ tóc đêm dịu dàng
Nghe hồn một thoáng bâng khuâng
Nắm tay đi nhé ngại ngần mà chi!

Sóc Tím.
Comt choPhuvanghuynh (11/10/2013.)

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Thơ góp nhặt: Lối mòn ơi!


Lối mòn ơi..

Hình minh họa lấy trên Google.








Lối mòn ơi..
   Em vẫn còn xinh tươi
Như ngày xưa đón đợi
Vẫn ngọt nét môi cười
Đôi mắt như thầm nói
Yêu nhau, yêu mãi thôi! 

Sóc Tím.
(QTĐ/F 10/11/2013)