Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Em yêu!





  Bài thơ nầy người ấy viết cho tôi! ( Sóc Tím.)
Em yêu!
                                  Chưa gặp em, anh ngỡ lòng đã chết!
                                  Chết một lần theo dĩ vãng xa xôi,
                                  Để đêm về nghe cay đắng lên môi,
                                  .......Tim tình ái em vừa lay chỗi dậy!



                                 Gặp em rồi, nắng lên trong hồn lạnh,
                                 Nắng thật nhiều và sưởi ấm tim anh,
                                 Hi vọng xanh như màu mắt em xanh,
                                 Trong khoé mắt em long lanh sáng!



                                  Em thường bảo thích đi dưới nắng vàng,
                                  Cho hồng đôi má thắm thơ ngây,
                                  Cho xanh màu mắt tràn nhung nhớ,
                                  Cho tóc em vàng, môi mọng xinh!

                                               
 Phạm Ngọc Hải.

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Cơn thịnh nộ của vua Trời.





Thượng Đế, ông là ai?
(Cơn thịnh nộ của vua Trời)


Ở cõi thiên đàng, từ nhiều ngàn năm trước, nhân một buổi nhàn du, thượng đế nghĩ nên tạo ra những hình ảnh giống mình, rồi xem cách họ sống ra sao! Nghĩ là làm (thượng đế có quyền lực tối cao cơ mà!) ngài tạo ra một người nam và lấy một đoạn sườn để làm ra người nữ, ngài nghĩ như vậy hai người là một, họ sẽ khắng khít với nhau hơn. Ngài cho họ sống ở vườn địa đàng, nơi đó có sẵn trái cây ngon để ăn, và nước suối thanh khiết để uống. Ở đây hai người làm bạn với những chú thỏ hiền lành, những chú sóc ngây thơ, có cả nai mắt tròn và gấu nâu nữa! Trong vườn hoa thơm cỏ biếc, chim hót trên cành cao, suối róc rách tuôn ngàn tiếng nhạc, thật đúng là bồng lai tiên cảnh! Ở góc vườn có một cây cổ thụ xum xuê hoa trái thượng đế bảo đó là cây độc hai người không được ăn. Con rắn xanh nói với hai người là trái cây đó ngon nhất, ăn vào sẽ khoẻ mạnh và xinh đẹp còn hơn các cô tiên nữa. Lời nói nghe êm tai, họ hái hai trái trông ngon nhất và ăn. Nhưng đó là trái cây thông thái, ăn xong thì họ cảm thấy xấu hổ vì mình trần trụi, nên lấy lá cây kết thành quần áo che thân …
Thượng đế biết chuyện, giận dữ, đày hai người xuống trần gian, phải tự trồng trọt cày cấy để có thức ăn mà sống! Hai người làm việc vất vả, rồi cũng tạo nên cơ ngơi với đàn con cháu, họ hạnh phúc vì được ở bên nhau.
Nhiều ngày sau (Một ngày thượng giới bằng một năm ở trần gian!) thượng đế nguôi giận, nhớ đến hai tạo vật của mình, ngài xuống trần gian xem họ sống ra sao? Vào một buổi chiều, ngài quan sát từ xa, thấy hai con người của mình, họ nhìn nhau mắt ánh lên một vẻ dịu dàng ấm áp, ngài hỏi Nam Tào :
                - Họ nhìn như thế là sao, ở thượng giới sao ta không có?
Sau một hồi bối rối , Nam Tào đáp:
                - Đó là tình yêu, họ sẵn sàng hi sinh cho nhau, và họ hạnh phúc khi được sống bên nhau!
                - "Tình yêu", ta ra  hình phạt cho họ khổ sở vì tội lỗi của họ, chứ đâu phải để họ yêu nhau, không, họ không được sống mãi để yêu nhau nữa, ta bắt họ từ đây phải chết!
                - Xin Ngài nguôi cơn thịnh nộ, họ chỉ là những tạo vật nhỏ bé thôi, có đáng gì để Ngài giận dữ!
                - Đừng can gián nữa, ta quyết định từ nay con người phải già cổi, bệnh tật, đau khổ và chết! Thần chiến tranh, các loài thú dữ, rắn độc…từ nay được phép xuống thế gian!
                - Xin Ngài bớt giận, ta cũng cho Thần hoà bình xuống nữa chứ, để được cân bằng!
Vua trời suy nghĩ hồi lâu, nói:
                - Một Thần hoà bình và chín thần chiến tranh, cứ đánh nhau, rồi thiên tai, địch hoạ, xem con người có còn yêu nhau được nữa không!
Không can gián được vua Trời, Nam Tào tìm cách giúp đỡ con người, nơi nào có rắn độc thì có nhiều chim chóc và những con thú diệt rắn, tách riêng những loài thú dữ ra xa con người…và những loài hiền lành để giúp đỡ con người…Các Thần chiến tranh về trấn ở nơi đèo heo hút gió xa hẳn con người. Các vị này rất hiếu động nên ăn không ngồi rồi buồn chán, họ bày trò đánh nhau để giải trí, rồi con cháu của họ lớn lên đông đúc tạo nên vương quốc của những người hiếu chiến rất hùng mạnh, là hiểm hoạ của con người sau này!
Con người vô tư biết đâu là cơn thịnh nộ của trời, vẫn vui vẻ sống hồn nhiên bên nhau, tới một ngày người nữ già đi và chết, chôn cất vợ xong người nam (bấy giờ là một ông lão, râu tóc bạc phơ!) lặng lẽ khóc bên mồ, vua Trời nhìn xuống thấy vậy bèn hỏi Nam Tào:
                - Họ làm sao vậy, có một thứ nước trong veo như nước suối trên trời tuôn ra từ mắt họ, là sao?
                - Thưa Ngài, đó là nước mắt chảy ra khi họ khóc, họ khóc khi quá buồn đau và tim như sắp vỡ ra, họ cũng muốn chết theo người thân yêu của mình…Sau khi khóc họ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn để tiếp tục sống!
                - Sao ở thiên đình ta không bao giờ có được cảm giác đó!
                - Nơi ta ở là cõi tiên, luôn sống bình yên, không phải làm việc để kiếm ăn, không già cỗi, bệnh tật, không bị thú dữ ăn thịt…không có cái chết để chia lìa nhau…thì làm sao ta biết khóc!
                - Ừ nhỉ! (Vua Trời thấy ghen tị, họ là tạo vật của ta cơ mà, sao họ lại vượt trội hơn ta nhiều thứ vậy, nào là biết cười vui  hạnh phúc, biết nhớ nhau khi rời xa, biết yêu thương, biết buồn khổ,… lại còn biết khóc nữa!) liền nói với Nam Tào:
                - Từ nay ta ra lệnh cho Thần phong ba bão tố, Thần lũ lụt, và một số Thần huỷ diệt xuống trần gian, để xem con người còn vui vẻ, hạnh phúc để mà yêu nhau không?
Nam Tào thở dài, lần này cơn thịnh nộ của vua trời quá lớn, làm sao cứu giúp được con người đây, chắc phải nhờ đến Vương Hậu nương nương, dù sao bà cũng là chị của mình, nghĩ thì làm, ông lén tìm đến chị mình để nhờ giúp đở. Vương Hậu nghe qua cớ sự liền nói:
                - Lệnh Vua không thể bất tuân, chỉ còn cách là:( Bà kề tai nói nhỏ với em mình, Nam Tào mừng rỡ lui ra, thi hành lệnh Vua Trời.)
                - Các Thần nghe lệnh: Thần huỷ diệt đến các vùng rừng sâu nước độc có nhiều rắn rết và thú dữ để cai trị, Thần phong ba đến các vùng biển sâu trấn giữ, còn Thần lũ lụt lên các cụm núi cao, các Thần hãy mau thi hành mệnh lệnh!
Nhiều ngày sau đó, người nam đầu tiên của vua Trời  đã chết. Các con cái của ông đã tạo nên một giống nòi dũng mạnh, họ biết trồng trọt săn bắn để có nguồn thức ăn, trồng dâu nuôi tằm dệt nên vải vóc mặc cho ấm, cuộc sống trở nên sung túc, đầy đủ. Ngày ngày tiếng trẻ đùa vui, đêm đêm tiếng quay tơ êm ái, tiếng cười của những cô gái và các chàng trai sau một ngày làm việc vất vả, đã làm nên một khung cảnh ấm cúng vui vầy…
Tất cả sự việc này không qua được mắt vua Trời, Ngài nói với Nam Tào:
- Ta cứ để họ sống yên ổn, một ngày kia họ sinh sôi nảy nở thật nhiều, đất chật, người đông, họ sẽ kéo nhau lên những vùng rừng sâu nước độc mà sinh sống, từ đó họ sẽ bị huỷ diệt dần dần…
Lần này Ngài xử sự rất khôn ngoan và thâm hiểm, Nam Tào không biết phải làm sao, thôi đành giúp đở con người từ xa vậy!
Con người càng lúc càng đông hơn, cuộc sống trở nên khó khăn buộc người ta phải suy nghĩ sáng tạo để có thể sinh tồn, và như bây giờ vậy, ngưòi ta lên tận rừng sâu núi cao, với những phương tiện đầy đủ và vũ khí mới, thuốc men… con người chống lại được thú dữ, dịch bệnh… Nhưng Thượng đế có đầy đủ quyền năng và sức mạnh, nên cuộc chiến với con người vẫn còn tiếp diễn!
Thượng đế ơi, ông đã tạo ra người nữ từ một đoạn sườn của người nam, hai người họ là một thân thể, thì một người sẽ vui với niềm vui của người kia và sẽ buồn khổ với nỗi khổ của người đó, họ sống vì nhau, yêu nhau, vui buồn, hạnh phúc bên nhau, thì tại sao ông lại ghét ghen, ganh tị! Ông thử xuống trần gian lấy vợ, sinh con, sống đời sống như một con người, khi đó ông sẽ có niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, hạnh phúc và cả nước mắt nữa! Và ông sẽ thấy ghen tị là  tính cách xấu nhất của con người ở cõi trần gian này!

SócTím. 
(12/09/2010)

Nói với bạn thân.





Nói với bạn thân.

Khi người ta nhìn bạn, bạn thấy tim xao động, vừa lo sợ, vừa ngại ngùng, ồ, sao thế, bạn đâu còn là một thiếu nữ ngây thơ! Bạn biết người ta thích mình, nhưng bạn đâu dám đùa, như đùa với lửa vậy, bạn biết rất rõ thế đứng của mình, không quá cao để phải ngó xuống, cũng không quá thấp để phải ngước nhìn lên! Nhưng, chữ nhưng muôn đời vẫn khó hiểu, trong tim bạn có tiếng nói nên tránh xa đi, một tiếng nói khác dịu dàng hơn rằng hãy sống như lòng bạn mong muốn. Bạn cô đơn quá nên bạn cần có một người bạn để được sự chia sẻ, cảm nhận mình đang sống, mình vẫn còn thu hút được người ta, (Tự ái được xoa dịu, ồ, mình vẫn còn dễ thương đấy chứ, nếu không thì tại sao người ta theo đuổi, bạn nghĩ mình có quá tự tin không? Không sao đâu, mình rất hiểu bạn mà! Tâm hồn bạn vẫn sáng đẹp, trong veo, sẽ lung linh trong mắt người yêu thương bạn.) Bạn không nói ra, người ta cũng không nói ra, nhưng linh cảm mách rằng bạn đang bị theo dõi đó, nên hết sức cẩn thận, bạn đã dè dặt hết sức, không một cử chỉ thân mật nào để có thể gây hiểu lầm, bạn rất sợ như thế! Nhưng bạn vẫn lo người ta đùa cợt với mình, không biết phải làm sao, bạn đành ra vẻ tự cao, để tạo ra một khoảng cách giữa mình và ai đó! Nhưng bạn vẫn lo sợ vì biết đâu khoảng cách đó có thể bị thu ngắn vào một ngày không xa! Thật bất an quá phải không, nhưng có lúc bạn không muốn tránh né, vì như thế bạn thấy mình sẽ rất buồn, ồ, phức tạp ghê đi, bạn đôi khi còn không hiểu mình muốn gì nữa! Bây giờ tâm trạng của bạn giống như một cô bé được tặng một con gấu bông xinh xắn, rất muốn đưa tay đón nhận, mà lại sợ mẹ la rầy, lại còn lo người ta là kẻ xấu…Ôi, chắc lại là trò đùa của đấng trên cao kia nữa rồi, nhưng bạn không thấy giận, bạn sẵn sàng mỉm cười thách thức, vì bạn nghĩ mình có một lý trí mạnh mẽ (một trái tim biết suy nghĩ, phải thế không?)
Bạn muốn viết lên đây để trải lòng mình, muốn được chia sẻ, muốn được một lời khuyên, mà không biết phải nói với ai đây? Người ta ư? Không đâu, đó là nguyên nhân của niềm vui và nỗi bất an, (còn không biết có tin được không nữa chứ!) những người thân bên cạnh bạn ư, càng không thể nói vì có thể họ sẽ lo âu, họ sợ bạn đau khổ và họ còn sợ mất bạn, khó ghê, biết phải làm sao đây? Thôi, cứ để cho thời gian làm việc đó, tất cả câu trả lời còn nằm ở phía trước, đừng suy nghĩ nhiều, cứ vui thật vui, và cứ chăm chút cho vẻ bên ngoài càng thêm tươi tắn, nếu người ta thích bạn, mến yêu bạn, hết lòng vì bạn, họ còn có thể nhìn tận sâu thẳm trong tâm hồn bạn nữa kìa, và vẻ đẹp đó, tình cảm đó, mới là mãi mãi! Như ngày xưa , người ấy yêu bạn, có phải vì vẻ bên ngoài của bạn đâu? Nếu người ấy không rời xa bạn quá sớm, chắc bạn sẽ là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời này! Và bạn vẫn hận đấng trên cao kia cho đến khi nào ông ấy thôi ganh tị và bỏ đi trò đùa quái ác! Làm như thế ông thấy vui không? Chắc là ông vui rồi vì ông có con tim quyền lực, không biết cảm xúc, yêu thương, thật là đáng ghét!
 
Sóc Tím.
(21/09/2010)

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Thì thầm với mưa.




Thì thầm với mưa.
                    

(Bài viết này buồn lắm! 
Những bạn nào yếu tim xin đừng đọc!  
Sóc Tím.)

Ngoài trời mưa rơi tầm tã, không khí trở nên dịu mát, nhưng vẫn gợi cho tôi nhớ lại những ngày cuối cùng ở Quảng Châu, trời mưa dầm mà buốt lạnh tận xương, làm đau thêm nỗi đau mất mát! Phải xa anh nơi đất khách quê người, phải chăng đó là một trò đùa của đấng trên cao kia, ông hả dạ rồi chứ! Tôi và con gái không còn nước mắt để khóc, tôi kêu trời và than trách ông, và ông vẫn cười, ông thật ác, có khóc than cũng chỉ thế mà thôi.
Chúng tôi đi ba người về chỉ còn lại hai người và một nắm tro, trên chuyến bay già nua, bước xuống phi trường mới thấy mình còn sống. Có một người tốt bụng đi cùng chúng tôi suốt cuộc hành trình, và giúp đỡ chúng tôi thật nhiều, tôi muốn nói lời cám ơn nhưng không biết ông ấy là ai, và sau đó không còn gặp lại nữa! Và kìa, những người thân đang chờ kia, chờ anh về hay đón một linh hồn phiêu bạt! Hai người chúng tôi phờ phạc như hai kẻ mất hồn, bước thấp bước cao như không biết đi đâu, cho đến khi nghe giọng nói: "Về rồi, đã về an toàn…" tôi mới choàng tỉnh lại, ai đó dìu tôi lên xe và tôi thiếp đi… mơ màng nghe tiếng gọi tên, à, anh cũng đã về lại rồi ư! Mà về bên nhang khói, tôi muốn quên hết, mà làm sao quên đây, tôi và anh có quá nhiều kỷ niệm, anh lại là người bạn tri âm, người bạn mà cả đời này tôi không tìm được!
"Kìa còn biết bao ngưòi dìu dặt tới quanh đây!" Bạn bè đó anh biết không? Người thân đó anh thấy không? Anh im lìm mỉm cười bên khung ảnh, anh có thấy nước mắt của tôi vẫn chảy và ngày hôm ấy thật buồn!
Những ngày sau đó, người ta đưa anh vào nhà thờ, anh vào đây làm gì, người thân anh vẫn đợi ngoài kia! Nghe thật buồn, câu kinh dài lê thê không làm cho nỗi buồn lắng xuống!
Xong các thủ tục, anh ở lại, em về, vẫn câu giã từ ngày xưa ấy, nhưng giờ anh không nói, không cười, không ra tận cửa vẫy tay! Tạm biệt những ngày vui, không có anh rồi tôi sống sao đây? Tôi không biết làm sao tôi sống được qua những ngày tháng đó, tôi biết rằng tôi đã cố giận hờn anh, trách anh bỏ đi, anh trốn tránh, anh đã quên lời hứa là trọn đời bên tôi, anh nợ tôi nhiều lắm, anh biết không?
Rồi bạn bè, người thân cũng ra về, gian nhà vắng tênh với hương khói buồn thiu, bơ vơ với nỗi buồn và tiếc nhớ, tôi nằm vùi như người ốm nặng, như những ngày xưa đó tôi giận hờn anh, mặc cho tôi khóc, anh vẫn đó mỉm cười, khung ảnh ấy vô hồn làm sao có thể nói lên lời an ủi được, đâu rồi anh của những ngày xa xưa? Khóc chán, tôi cố tìm niềm vui để tự dỗ dành mình, cô bé của anh ngày xưa đã đứng lên mạnh dạn, biết làm thơ để trải lòng mình, đàn hát, đi bơi (thả nỗi buồn cho sóng nước trôi đi, trôi đi!)
Nhưng quên anh, có lẽ không bao giờ, buổi sáng, tôi thì thầm rằng em đã thức dậy, và một ngày mới bắt đầu, rồi tạm biệt anh em đi, buổi tối hãy cùng em đi vào giấc ngủ! Cũng lạ, ngày xưa tôi rất sợ ma, sao bây giờ tôi cứ rủ rê anh, một hồn ma để mà tâm sự! Tôi cũng còn rất sợ ma đó chứ, bằng chứng là tôi không thể ngủ mà không giăng màn, nhưng tôi đâu có sợ anh, vẫn chờ đợi những cơn mơ, mà cơn mơ có anh sao vội vàng ngắn ngủi đến thế! Tôi muốn ghét anh rồi đó nghe, anh có biết không?
Những ngày mưa lại tiếp nối nhau, NS Trịnh Công Sơn nói: "Nắng buồn hơn mưa!" sao với tôi mưa buồn khó tả, chắc tại tôi xa anh vào những ngày mưa! Nhớ ngày xưa bên nhau trời mưa, mình vẫn mong mưa mãi mưa hoài! Bây giờ một mình lại ghét những cơn mưa! Và ghét cả đấng đã mang anh đi mãi mãi .
Sóc Tím. 
(14/09/2010)

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Một chút riêng tư.




Một chút riêng tư.

(Mời bạn bước vào cõi riêng của tôi, có một chút buồn, nếu bạn có trái tim yếu đuối, xin vui lòng đừng đọc- Sóc Tím.)

Khi người ta yêu, người ta quên bản thân mình để sống vì người mình yêu!
Thuở ấy, có thể tôi đã bỏ hết các thú vui, những đam mê công việc, những cuốn hút về những nơi xa xôi với bạn bè, quên những khám phá thiên nhiên kỳ thú…chỉ để sống hồn nhiên, vui tươi bên người ấy! Tôi nghĩ rằng có tình yêu là có tất cả, và tôi đã đạt được điều đó! Những năm tháng bên anh, dù anh không cho tôi cuộc sống giàu sang nhung lụa, nhưng tôi có thể ngẩng cao đầu vì tôi được yêu quí, cưng chìu, còn có cả sự trân trọng mà cả hai người dành cho nhau! Không dễ dàng tìm được điều đó trong tình yêu vì con người hay nhàm chán với những gì quá gần gủi, quen thuộc, với anh, với tôi mỗi ngày là những khám phá mới về nhau, cho tới lúc sắp xa nhau, anh còn cho tôi những bất ngờ lý thú về những ý tưởng thầm kín nhất! Tôi nghĩ mình thật diễm phúc… Cho đến khi tôi thực sự mất anh thì tất cả đều sụp đổ!
Có bao giờ bạn có cảm giác mình đang đứng trên một tảng băng mà chung quanh dần dần tan chảy! Lạnh lẽo, cô đơn và sợ hãi, tôi không còn cảm thấy mình đang sống nữa, nhưng tôi vẫn thở và sự sống quanh tôi vẫn tiếp diễn! Tôi không thể bỏ đi hay huỷ diệt chính mình, vì tôi không thể làm tổn thương những người thân yêu của mình thêm nữa, anh ra đi, nỗi đau đó quá lớn lao rồi, không ai còn có thể chịu thêm điều gì, hay sự mất mát nào nữa!
Những ngày sau đó, tôi hoang mang cùng cực, tôi buồn bã lo âu, như một người sắp chết đuối mà không muốn vịn phao tiếp cứu, trong tôi ý nghĩ sẽ chết dần theo anh ấy, chết theo tình yêu của đời mình. Rồi tôi nhớ lại ánh mắt của anh ấy trong những ngày cuối cùng, vẫn còn mãi theo tôi, tôi phải sống, dù cuộc sống này khắc nghiệt thế nào, dù những người thân yêu có lúc làm tôi thất vọng, chán nản, nhưng tôi sẽ sống vì anh, vì những gì tốt đẹp nhất vẫn mãi còn trong ký ức! Xin cám ơn anh vì những ngày tháng đã qua!
Bây giờ, tôi muốn quên hết, không phải quên anh, mà quên đi, hay dẹp sang một bên những nỗi khổ niềm đau, nỗi cô đơn  ngút ngàn có lúc làm tôi hoảng loạn, chới với, một đôi lần tôi nghĩ chỉ cần ai đó đưa ra một bàn tay, một ánh nhìn ấm áp có thể làm dịu đi cơn đau từ tận sâu thẳm trái tim tôi! Nhưng không có ai hết, hình như người thân, bạn bè đã quên tôi rồi, không ai nhớ rằng tôi còn hiện diện trên cõi sống này! Như vậy cũng hay, để cho tôi thấy rằng tôi phải tự cứu lấy mình, nếu muốn giữ lấy hình tượng tình yêu của anh trên cuộc đời này, chắc không ai hiểu tôi muốn nói gì, xin đừng thắc mắc, tôi chỉ muốn mỗi một anh ấy hiểu thôi, người ở cõi trên ơi!
Những người thân của tôi giờ ít hiểu tôi hơn, như con gái tôi vẫn nghĩ tôi thích điệu Tango, hay những âm điệu nhẹ nhàng hơi chút buồn như từ lâu tôi vẫn thích, với tôi bây giờ thì Rock and Roll thật thú vị và các bạn trẻ nước ngoài trình diễn thật hay! Quay đi 180 độ phải không, không phải thế nhưng nghe nhạc và hát sẽ làm dịu đi cơn khát của tâm hồn, làm cho con người ta cảm thấy muốn sống và cuộc đời còn đáng sống! Một thứ nước quý hiếm tưới lên tâm hồn tôi đã từ lâu cằn cỗi khô khan! Tôi tìm đến âm nhạc mặc dù tôi rất kém, nhưng khi dạo đàn dù nghe rất tệ, rất dở vẫn thấy mình có thể quên được thực tại không vui! Tôi chỉ giỏi hơn những người mới biết nhạc nhưng vẫn thú vị đấy chứ còn hơn không biết làm gì, ngày ngày chui vào xó bếp như một cô mèo ngu ngơ! Tôi không muốn làm cô mèo ngu ngơ đâu, làm cánh chim cô đơn cũng đáng, đất trời kia vẫn bao la cơ mà, tôi muốn tự do và khao khát tự do, như khi vùng vẫy dưới nước, có hơi sợ đấy chứ, nhưng tôi như trút bỏ được ưu phiền! Tôi muốn viết thật nhiều, viết những điều mình nói ra thì khó, mà cũng khó tìm người có thể lắng nghe, tôi muốn được chia sẻ, dù biết ít người chịu đọc, bây giờ người ta chỉ thích đọc những đoạn viết ngắn, một ít thông tin hay thư giãn gì đó, mặc kệ, tôi vẫn cứ viết, biết đâu một ngày nào đó tôi tìm được một người đồng cảm với tôi, một người bạn, chắc cũng thú vị đấy chứ! Cám ơn blog, cám ơn cả máy tính thân yêu, giúp tôi dễ viết dễ xoá, nên sự viết lách để thư giãn thú vị hơn nhiều.
Chắc các bà nội trợ không thích tôi đâu, nhưng các vị thử sống một ngày như tôi, làm việc một ngày như tôi, (tức là không phải làm gì cả, chỉ đi shopping, dạo chơi, ca hát, tìm đến bạn bè để tán gẫu...) coi như để xả stress, sẽ thấy cuộc sống đáng yêu làm sao!  
Sóc Tím.(14/09/2010)

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Tản mạn "Yêu".




Tản mạn "Yêu".
 
                                Cho tôi gởi lời xin lỗi đến Nhạc sĩ bậc thầy Phạm Duy và  Ca sĩ Duy Quang.
Sóc Tím.
 
Tình yêu là thứ quí giá nhất mà thượng đế dành tặng cho con người! Khi trái tim ta rung lên hoà nhịp cùng với một người khác, hay khi ta quên mình để sống vì người ta, có thể gọi đó là yêu! Tình yêu của mỗi con người có cách thể hiện khác nhau, có khi êm đềm như dòng suối mát, cũng có lúc dữ dội như bão táp cuồng phong!
Tôi chưa đủ khả năng để định nghĩa yêu là như thế nào? Ở đây tôi muốn mạn đàm về cách yêu của hai người đàn ông qua hai bản nhạc: Tình hờ và Kiếp đam mê, chỉ là cách nghĩ riêng thôi, tôi xin mời các vị cùng góp ý nhé!
- "Tôi đang lừa dối em, mà sao em không biết?" (Tình hờ, NS Phạm Duy.) Người đàn ông biết cô gái rất yêu mình, chắc anh ta cũng hơi ái ngại vì mình không yêu người ta, chỉ là đùa vui thôi, mà cũng không thể nói được thành lời vì nhiều nguyên nhân, trong đó tính chiếm hửu là cao nhất! (Sợ khi nói ra thì mất hết…)Tôi nghĩ anh ấy có thể đã có người yêu rồi, còn muốn có thêm, hay yêu một ai đó mà không được đáp lại, thế nên đi yêu một người quá yêu mình, (hay chỉ là lừa gạt một người quá yêu mình?) Chỉ là để xoa dịu trái tim đau, hay tự lừa dối mình, còn có thể là để tin rằng mình là người tài năng, đẹp trai, hào hoa…Có người còn rất hãnh diện khoe rằng mình có bao cô theo đuổi, xem như đó là chiến tích để khẳng định bản lĩnh đàn ông của mình.
Tôi muốn nói đến cô gái, cô có hạnh phúc không? Tôi cho rằng có, cô rất hạnh phúc khi được yêu vì cô đâu biết rằng người ta đang lừa dối mình, cô vẫn sống an lành với tình yêu như một đứa bé con được dỗ dành trong vòng nôi êm ái, hãy để cô âý được ngủ yên trong niềm hạnh phúc đó!
Còn người con trai dối gian này, anh ta có hạnh phúc không? Nếu anh là người có một trái tim biết suy nghĩ, anh sẽ bị dằn vặt, đau khổ, vì người ta quá tin yêu mình, mà mình thì như thế đó! Anh ta đã đùa cợt với tình yêu, và anh sẽ trả giá cho sự việc đó trong suốt cuộc đời mình!
(Tôi có quá khắt khe không các bạn? Hay tại vì tôi thích tính chân thật: "Yêu thì nói là yêu, không yêu thì nói là không!" Có thể người ta cũng muốn như vậy nhưng vì một lý do nào đó, người ta không thể nói ra được! Khó nghĩ quá  làm sao đây, xin giúp tôi với!)
- "Tôi xin người, người cứ gian dối, khi tôi hỏi người có yêu tôi, may ra còn đươc chút tình vui…"(Kiếp đam mê, NS Duy Quang.) Biết người ta không yêu mình, nhưng mình vẫn yêu say đắm, cuồng dại… yêu thật thà, không tính toán hay đòi hỏi cao xa, không buộc người ta phải vứt bỏ hết mọi thứ để yêu mình, chỉ vờ yêu mình một chút thôi là hạnh phúc lắm rồi! Đó là một góc đẹp nhất của tình yêu, và trong cuộc sống này, có những chuyện tình như thế đó!
- "Tôi xin người, cứ gian dối, nhưng xin người đừng lìa xa tôi." Được sống bên cạnh người mình yêu thương, ngày ngày được nhìn thấy mặt người, hạnh phúc đó lớn lao lắm, không phải ai cũng tìm thấy được! Tôi nghĩ chắc là vì người ta không được sống trọn vẹn cho tình yêu đó, nên người ta vẫn mãi khát khao! Những gì không nằm trong tầm tay mình, (hay cả những gì mình đã đánh mất!) đều là thứ quí giá nhất mà trong suốt cuộc đời này mình mong có được! Đó là một tính cách làm nên con người của mỗi chúng ta!
Tôi biết có một đôi yêu nhau, vì nhiều nguyên nhân không thể đến được với nhau, rồi cả hai đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng trong suốt cả đời họ vẫn dõi mắt theo nhau! Nhạc sĩ quá cố Trịnh Công Sơn đã viết: "Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau!"(Hạ trắng).
Vậy trong hai người đàn ông đó ai hạnh phúc hơn? Theo ý tôi, người thứ hai (Kiếp đam mê.) là người hạnh phúc, dù là hạnh phúc trong đắng cay, nhưng vẫn có một chút dễ thương, và vẫn đáng trân trọng! Rồi mưa dầm thấm lâu chăng, biết đâu đến một ngày nào đó người ta hiểu được và quay về yêu thương anh ấy! (Tôi mong rằng như thế đó!)
Còn người thứ nhất (Tình hờ.) một ngày kia người ta biết được, sẽ khổ đau, oán giận,… liệu mình có thể sống yên vui được không hay phải ân hận cả đời! (Tôi cũng không biết nữa!)Chỉ khi anh ấy có một trái tim "chai đá" thì chuyện lừa dối ai cũng là bình thường thôi, phải thế không các bạn?
( Bác Phạm Duy ơi, chúng tôi nói với nhau rằng, phải chăng: "Đời cha ăn mặn nên đời con khát nước!".Chỉ là mạn đàm cho vui thôi, Bác đừng giận nhé!)
Sóc Tím.
  (07/09/2010)

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Thư giãn(2)





Thư giãn(2)
( Sưu tầm)
( Sóc Tím mời các bạn cùng cười thật thoải mái nhé!)
               1/  Công ty tổ chức họp Công đoàn để kiểm điểm một đôi yêu nhau, cô nàng lỡ dại để dính bầu! Vì là việc khá tế nhị nên người ta tách riêng cô gái để nói chuyện cho kín đáo.
Bà thư ký công đoàn nói:
                - Sao em dại vậy, con gái gì mà không biết giữ thân, lỡ nó không chịu cưới em có phải dang dở cả đời không? Bây giờ em tính  sao đây, thật là khổ!
Cô gái thút thít khóc, rồi nghẹn ngào nói:
                - Em đâu ngờ sự thể lại như vầy, em nghĩ cái ấy là của em, em muốn cho ai thì em cho. Em đâu có biết công đoàn cũng quản lý cái ấy của em.
                2/  Ông thánh Phêrô đang đứng trước cổng thiên đường, vì càng ngày luật lệ càng khắc khe nên ít người được lên đây. (Cũng có thể vì người tốt càng ngày càng hiếm hoi!) Vì thế nên thiên đường vắng ngắt, buồn hiu!
                Ơ kìa, có một tên thanh niên cứ nhào vô cửa rồi lại nhảy ra, năm lần bảy lựơt như vậy! Thánh Phêrô bực mình quá rình bắt cho được đem về hỏi cung, ông Thánh hỏi:
                - Nhà ngươi định phá cổng nhà trời hả, sao cứ nhảy vô nhảy ra hoài vậy?
Người thanh niên xanh mặt, run rẫy nói:
                - Dạ, con đâu dám làm vậy, tại ở dưới… người ta đang cấp cứu con!
                3/   - Thưa Cha, đêm qua con mơ thấy con được lên trời!
                - Thật chứ, anh thấy trên đó thế nào?
                - Con leo lên một cái thang cao lắm, người ta cho con một viên phấn để con đánh dấu tội lỗi của mình vào mỗi bậc thang. Con đang đi lên thì gặp một người đang đi xuống, Cha biết đó là ai không?
                - Là ai vậy, có quen với ta không?
                - Là Cha đó, con hỏi: " Cha xuống làm chi?" Cha nói: " Cha xuống xin thêm phấn!"
Sóc Tím.
(05/09/2010)