Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Thật hay ảo!




Thật hay ảo!

Trên mạng, người ta ít tin nhau! Mà làm sao tin được cơ chứ khi trên báo chí, hay cả trên sân khấu, phim ảnh nữa, nhan nhản những chuyện lường gạt!
Thế mà có người hình như sống hơi thật trên ấy! (Em gái tôi nói như sống trên mây vậy!) 
Là tôi đó, rất tự tin, hơi tự nhiên và nhạy cảm nữa chứ, thế có chết không? Không, vì chết thì còn ai có thể mang đến nụ cười cho những người bên cạnh vì những chuyện trên mây của mình! 
Em gái nói thường người ta ít sợ những người bạn nam, vì mình đã rất dè dặt rồi, có một khoảng cách nhất định rồi, nên không đáng lo! 
Chỉ những người giống như mình, nữ, yếu đuối, dễ tin nhưng hay dè dặt, sợ mình đặt tin tưởng không đúng chỗ, sợ người ta cũng e ngại như mình, vâng, rất nhiều thứ sợ, (sợ người ta cũng “sợ” mình như vậy!) 
Như một người hay đọc báo Công An, thấy ai cũng cảnh giác, ai cũng có thể là cướp! Trời ạ, sao mà sống khổ thế, như là bị “Thập diện mai phục “ vậy!
Tôi có một người bạn, nghe nói sắp vào Saigon, đã liên lạc được với nhau, hứa sẽ gặp mặt để cùng uống cà phê và nói chuyện như đã từng tâm tình trên blog! 
Khi gọi điện, bạn ấy nghe giọng nói không được ngọt ngào lắm, (giọng hơi “khàn” của một ca sĩ, hì!hì! Hơi tự tin nữa rồi!) tôi có cảm giác là bạn ấy khựng lại vài giây, rồi sau những câu xã giao, cũng vui vẻ,…rồi sau đó…
Những ngày sau bạn ấy nói không sắp xếp được…vì bận,… Chắc trong một chừng mực nào đó tôi chấp nhận hết! Ai có thể tin tưởng được một người xa lạ, chưa biết mặt cơ chứ! 
Tôi hơi sốc vì buồn quá, nhưng bây giờ thì quen rồi, có thể mỉm cười được, cũng may vì tôi rất mau quên, có thể khóc như mưa vì một chuyện cỏn con, nhưng sau đó cũng có thể cười một cách dễ dàng! 
Như vậy tôi mới có thể sống được sau chuyến ra đi của người ấy, mà cảm giác mất mát trong tôi không nhỏ hơn chuyện sóng thần!
Tôi có một người bạn nữ khác, ở TB, có thể cách nơi tôi ở vài con phố, hay sát cạnh nhà tôi không chừng, cũng liên lạc, cũng muốn cùng đi uống nước và nói chuyện, người bạn này cũng độc thân như tôi, có hoàn cảnh giống tôi, chồng bạn ấy đã ra đi trên 10 năm rồi, với tôi có sự đồng cảm! 
Nhưng sau sự việc trên, tôi không dám gọi cho bạn ấy, không phải vì sợ tốn tiền, mà vì sợ ngỡ ngàng như người trước!
Các bạn rất thân “ảo” của tôi ơi, thôi cứ là như vậy nhé, cứ đừng biết mặt nhau, đừng nói chuyện ngoài đời, cứ đến “nhà” trên mạng mà chia sẻ với nhau, không chừng lại hay hơn! Chừng nào cái “thật”>>>>>>> rất nhiều lần so với cái “ảo”, chừng đó gặp nhau cũng không muộn phải không?

Sóc Tím. 
(30/05/2011.)



(Hình ảnh lấy từ Blog của bạn Ruchung @. Xin cám ơn bạn!)