Hình minh họa lấy trên Google!
LÃNG ĐÃNG
CHIỀU.
Trời
âm u như sắp mưa làm phố thêm buồn, muốn đi dạo một chút, muốn tìm ai đó để nói
chuyện mà không có! Bó gối trong nhà hoài thật chán, tôi không quen coi phim một
mình giống như em gái tôi, em ấy ngoài tôi ra hình như không cần bạn bè gì, chỉ
cần có phim trên TV là đủ, mà bây giờ phim không thiếu trên các kênh vào bất cứ
giờ giấc nào, thế nên em ấy đâu có thấy cô đơn! Chị em khác tính khác nết, gặp
nhau nói được vài câu có khi đã cãi nhau, thế mà vắng một ngày thấy nhớ, lạ thật!
Nhiều khi tôi nghĩ mình như kiếp chim xanh, khó thể sống
một mình nên ngại những nơi vắng vẻ, thiếu tiếng trẻ đùa vui hay tiếng xe cộ ồn
ào! Khi không có ai bên tôi, tôi thích hát dù chỉ hát một mình, hay đùa vui với
con Kiki cho nó sủa vang nhà, thế đấy nỗi cô đơn mới đáng sợ làm sao!
Bạn hỏi tuổi này tập đàn để làm gì, ờ, chắc cho khỏi quên
nhạc, còn hát, cho khỏi quên lời, không thấy chương trình Trò chơi âm nhạc
phiên bản mới đó sao, nếu mình lên chơi chắc là đạt điểm cao! Mà chưa chắc, lên
đó lúng túng rồi quên hết lời bài hát, mà toàn người nổi tiếng thi không hà,
mình xem và trả lời được nhiều, nhưng khó nhất là từng câu từng chữ, sai một chữ
là thua!
Hôm qua đi đám cưới con một người bạn, gặp bạn bè đông
vui, tám cho tới 10 giờ mới về, mấy đứa cháu cười: Chắc chờ cô dâu chú rể động
phòng rồi mới về? Ờ, chờ hoài mà chúng chưa động phòng, thôi về luôn! Bạn bè
mà, lâu lâu có dịp mới gặp nhau, nói hoài không hết chuyện, nhớ đứa nào thì hỏi
thăm, có đứa định cư nước ngoài không về nữa, đứa thì biền biệt mất tăm! Đâu rồi cái thuở vô tư, đi học chỉ biết có bạn
bè và trường lớp!
Nhớ nhà thơ Đinh Hùng:
Khi mới lớn tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước đi chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường vui cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp…
Mộng ngoài cửa lớp mới có những chuyện tình rất thơ, rất
đáng yêu, những mối tình đầu, người ta gọi như thế đó, mà tình đầu thì có mấy
khi thành đâu! Có lẽ khi đó những cặp đôi còn quá trẻ, nhìn đời chỉ thấy màu hồng,
chưa biết cuộc sống là khó khăn, là gai góc…đến khi tỉnh giấc mơ hồng thì thấy
đời xám ngắt, rồi trách trời trách đất, trách người trách ta, trách cả cha mẹ
sinh ra ta chi để cho ta phải khổ…ôi tội nghiệp cho những đấng sinh thành!
Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười, thời vụng dại sao mà dễ
thương đến thế, để đôi lúc ta thèm trở lại ngôi trường xưa, con đường ngập lá me non ngày ấy! Xa rồi tuổi thơ ơi!
Sóc Tím.
(25/03/2014.)