Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Tản mạn buồn.





Tản mạn buồn.

Khi nào thấy buồn bã, cô đơn hãy nghĩ tới những ngày vui đã qua, và những con người đáng yêu, người tình hay người bạn, hay một gương mặt trẻ thơ hồn nhiên nào đó, bạn sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn! Có lúc tôi nghĩ tới mẹ hay bà tôi, ánh mắt hiền hòa, nụ cười đôn hậu, bàn tay ấm hay vuốt tóc tôi, nghe một chút bình an cho tâm hồn! Tình yêu của bà là cho đi và nhận về mình không nhiều vì con cháu vô tâm! Đôi khi tôi cũng tự trách vì mình  hời hợt quá, không biết nghĩ rằng những người bà người mẹ đâu sống mãi với mình!
Khi nào bạn quá giận, muốn mắng cho ai đó một trận cho bõ ghét, hãy dừng lại vài giây, và đi uống một ngụm nước mát, sẽ thấy cơn giận trôi đi phần nào! Và nhớ rằng đừng nói gì hết, dù là lời nhẹ nhàng nhất vì khi đang nóng giận chắc gì người ta có hiểu cho bạn không, hay còn nghĩ là bạn cạnh khoé, mỉa mai gì chăng! Nhiều khi càng muốn giải thích càng làm cho sự việc trở nên nặng nề hơn!
Nếu cần phải nói cho hả giận, hãy tìm một chỗ riêng, phòng riêng chẳng hạn, hãy mở nhạc thật lớn rồi hét lên một mình cho tức tối qua đi! Tôi có một lần đi vào phòng tắm mở nước thật mạnh, hét qua làn nước mát lạnh, và tôi đã cảm thấy được sức mạnh của nước, cuốn muộn phiền trôi đi, nghe lòng nhẹ nhàng hơn như vừa trút đi được một gánh nặng!
Bây giờ khi buồn tủi, tôi hay hát, có khi hát hằng giờ đồng hồ, nỗi buồn như cất cánh bay, dù bình an chưa thể quay về! Làm sao có thể quay về được cơ  chứ, ta là con người sống giữa cuộc đời, có vui buồn ghét giận tự nhiên như ta thở, nên không bao giờ ta đạt được sự thanh thản vô vi như các vị ngồi trên cao kia, Chúa Jesus hay Đức Phật thích Ca!
Đôi khi, sự việc không đơn giản như vậy, lúc quá tức giận, không ai kịp thời cho tôi một ly nước, và tôi cũng không thể dằn lòng để đi trốn vào một chỗ riêng mà la hét, lại la hét vào chính tác nhân đã làm cho mình nên nỗi, và nhiều khi là dẫn tới đổ vỡ, tan nát, thật là đáng tiếc!
Một ca sĩ đã hát: "Ước gì em đã không lỡ lời…" thế đó, có ai hốt lại được những giọt nước đã đổ đi! Trong trường hợp này, cách đơn giản nhất là quên đi, nhẹ nhàng quá phải không, nhưng có mấy ai làm được như thế! Một triết gia nói: "Quên là nhớ mãi!..." tôi cũng như vậy đó, người ơi!
Mượn bài hát “Buồn” của NS Y Vân thay lời kết:
 “Buồn như ly rượu đầy
Không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn
Không còn rượu để say...
Buồn như trong một ngày
Hai đứa không gặp mặt
Buồn như khi gặp mặt
Không còn chuyện để vui.
 Đôi ta như bước lên đỉnh sầu
Vì đời lên cao ngất thương đau
Bao lâu ân ái chưa đậm màu
Toàn là cay đắng giết thương yêu
 Tình đôi ta thật buồn
Như lứa hoa nở muộn
Tình yêu không trọn vẹn
Buồn mỗi ngày buồn hơn!”
Sóc Tím.
(28/10/2011)