Nhật ký của Quyên.
Mẹ nói lấy
người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc! Có thật như vậy hay không?
Yêu nhau từng
ấy năm, cưới về 6 tháng đã thấy ngột ngạt, nhà gì buồn hiu, mẹ chồng ít nói
quá, anh ấy lại là con một, đi ra đi vào chán ngắt, hai đứa cũng hay kéo nhau
đi chơi để “hâm nóng tình yêu”! Thế mà tình yêu chẳng nóng lên chút nào! Có lúc
mình cũng nghĩ đến chuyện chia tay, về sống với mẹ cho đỡ buồn, nhưng đứa con
trong bụng đang lớn dần, trời ạ, phải sống vì nó thôi! Ôi Mimi của mẹ, lớn lên
con có hiểu và thương mẹ không!
Rồi đứa bé thiên
thần cũng chào đời, ôi nó xinh xắn làm sao, nhìn con mẹ vui biết mấy, từ đây mẹ
có người bạn nhỏ nhắn này, mẹ sẽ vui khi con vui, sẽ buồn khi con buồn, con ít
khi khóc, cái miệng bé xíu hay mỉm cười trong giấc ngủ, ôi thật dễ thương!
Đông và mẹ chồng
mình cũng rất yêu đứa bé, thay nhau săn sóc bé, vất vả quá nhưng họ không chịu
kiếm người làm, nên mình cũng không thể yên tâm mà nghỉ ngơi! Bà nội với bà
ngoại không hợp nhau nên mẹ chỉ tới thăm, nhìn con buồn buồn mà không biết làm
sao giúp đỡ con!
Mình đổ bệnh hai
tháng sau đó, nằm liệt giường, bác sĩ nói do trầm cảm sau khi sinh, phải tách
đứa bé ra, và mình về nhà để mẹ săn sóc, cả tháng trời mới khá lên nhưng vẫn chưa
lo cho con được, đứa bé được bà nội và cô bảo mẫu chăm nom, mình cũng yên tâm
đôi chút!
Đi làm lại cũng đỡ
buồn, đứa bé vẫn được chăm chút tốt nhưng sao mình có cảm giác mất mát! Đi làm
sớm, bé còn ngủ, về tới tối mịt, đứa bé đã ngủ rồi, hơi buồn, nhưng rồi cũng
quen dần. Đông vẫn ngọt ngào, vẫn quan tâm tới mình, nhưng sao mình thấy xa lạ
và trống vắng quá, hình như bức xúc, hình như muốn nổi loạn, hình như đã hết
yêu! Đứa bạn nói có chồng thành đạt, hiền lành, biết lo, không lăng nhăng là
hạnh phúc lắm rồi, mình còn muốn gì nữa? Nhưng làm sao nó biết được hoàn cảnh
của mình, bề ngoài êm ấm, sao trong lòng mình như có cơn sóng ngầm!
Chúa nhật, ngày
lễ, Đông hay đưa mình về những nơi xưa, nơi mà hai đứa quen nhau, rồi nhắc kỷ
niệm cũ, vẫn ngọt ngào nhưng hình như chỉ là ký ức, mình thấy tình yêu nguội
lạnh dần, bên anh mình càng nghe lạc lõng, cô đơn hơn! Mình vẫn biết Đông là
người chồng tốt, xa anh không biết mình có tìm được ai yêu thương mình hơn anh
ấy, nhưng trời biết con tim nghĩ gì, thôi cứ để thời gian dần trôi…
Rồi tình cờ mình
quen Huân, trong công việc, rồi hò hẹn, rồi yêu, mình biết đó là tình yêu mù
quáng, nhưng vẫn bước tới, vẫn nói dối chồng là đi công tác xa để được ở bên
nhau… biết là gian dối, biết là sai rồi nhưng vẫn không thể dừng lại, dù cả hai
đều có những khoảnh trời riêng!
Hôm ấy Đông chờ
cửa, mình về rất khuya, anh ấy rất buồn, trầm ngâm lâu lắm rồi nói là anh đã
biết hết rồi, nếu có thể được thì mình nên dừng lại, đừng để quá muộn, hãy nghĩ
đến đứa con rất cần mẹ! Và anh, anh còn rất yêu mình, rồi anh nói sẽ quên hết
những gì đã xảy ra, nếu có thể hãy cùng làm lại từ đầu!
Với mình, tình yêu
hình như đã hết, mình biết anh là người chồng tốt, nhưng con tim nói khác, nó
cần những hình ảnh mới hơn, sống động hơn, nhiều khi đối tượng không cần phải
cao hơn, không cần phải hoàn hảo hơn, nhưng phải phù hợp hơn, hấp dẫn hơn với
mình, dù chẳng là gì dưới mắt những người khác…
Đề nghị ly thân, mình cũng hơi
tiếc, nghĩ đến đứa bé nghe thương quá, nhưng mẹ không thể sống với ba con được
nữa… lớn lên chắc con sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ, con nhé!
Đông ơi đừng buồn,
em đã bước đi quá xa rồi, không thể nào quay lại đâu, bây giờ chia tay nhau
chắc sẽ nhẹ nhàng hơn cho cả hai, hãy xem nhau như hai người bạn anh nhé!
Mình biết cuộc đời không như mong đợi, không kết hoa
trải lụa trên đường đi đến tình yêu!
Tưởng Huân yêu mình hết lòng và sẵn sàng
bỏ vợ để đến với mình, nhưng không phải vậy, anh chàng khuyên mình trở
về, đừng để đổ vỡ một gia đình!
Chán thật, sao anh lại sợ thay đổi đến vậy, yêu
sao không dám bước tới, đàn ông mà, mẹ vẫn nói lý trí họ mạnh hơn tình cảm, hay
tình yêu đối với họ chỉ là trò chơi, rồi sẽ quên đi trong chốc lát! Ôi, sao
mình ngốc nghếch vậy, sao có thể tin người một cách mù quáng vậy!
Đã quá muộn
để quay đầu trở lại, mà quay lại làm gì, tình yêu đã hết! Cả hai người đàn ông
đều làm cho mình thất vọng, can đảm lên Quyên ạ, hãy tìm cho mình một lối đi
riêng!
Sóc Tím.