Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Tản mạn.




Tản mạn “Chân trời tím!”

“Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím. Nghe gió reo qua trái tim từng hoàng hôn! Anh chỉ muốn duyên tình hai chúng ta, như ánh sao cao vút cao xa trần gian!...”
Lời bài hát êm nhẹ, xưa anh vẫn hay hát cho tôi nghe, dịu dàng, dễ thương, tôi nghĩ là mình may mắn có một người thương yêu tôi như thế!
Anh nói mình sẽ đi Huế một chuyến, để em được ngắm chân trời tím, vời vợi buồn, nhẹ nhàng như tâm hồn thơ thẩn của em! Tôi cứ buồn cười, ừ nhỉ, sẽ có những vần thơ thật hay về Huế, Huế huyền thoại, Huế thân thương!
Anh nói với tôi bằng giọng Huế, sâu lắng, êm êm, đáng yêu làm sao tà áo tím các cô gái Huế, với nón lá nghiêng nghiêng, dáng đi dịu dàng tha thướt…mà giọng nói đó làm tôi chết mê chết mệt rồi đây! “Hừ, ra tới Huế em sẽ không cho anh đi chơi một mình đâu, chắc là “lạc lối về!” “Đừng thiếu tự tin như vậy chứ, em biết không, nếu thay đổi cả đời này, anh vẫn chọn em!” “Trời ạ, nhớ nhé, em tin anh, anh Bắc kỳ dễ thương ơi!” Khi vui tôi vẫn hay gọi anh như thế! Tôi sống vui, không lo lắng, suy nghĩ gì nhiều, ngày mai có việc của ngày mai, thường thì… anh lo hết!
Người đàn ông đó là của để dành hiếm hoi nhất mà tôi có được!
Tôi như người bạn nhỏ của anh, anh có thể nói chuyện với tôi hằng giờ không thấy chán, vì tôi lắng nghe và sẵn sàng cảm thông với anh những chuyện cơ quan, hay những bực bội trên đường phố! Hì, anh bực mình vì lô cốt ngăn đường, ngày mưa đã sình lầy thì chớ, còn phải vất vả tránh nhau trên những khúc cua hẹp, có khi anh về tới nhà với áo quần lấm lem! Ly nước trà gừng ấm áp, chiếc khăn mềm mại lau lên gương mặt ướt mưa, làm người ta nhẹ lòng…
Đôi khi tôi cũng làm anh giận, tôi biết lỗi, mà xin lỗi xem ra cũng khó quá, chắc gì người ta cho mình là thật lòng! Tôi ra vẻ ân hận, mà làm sao đây, ráng… khóc vậy, kỳ thật, bên anh tôi thấy yên ổn, xưa nay vẫn thế, thì làm sao mà khóc cho được đây! Trời ạ, làm diển viên khó thật, thay vì phải khóc cho nhiều để tỏ ra mình biết lỗi, tôi lại tức cười, và không nhịn được cười! Anh nổi giận, (hay làm bộ giận dữ!) “Thế mà em còn cười được sao?” Tôi trốn vào phòng và gọi điện cho bạn đến rủ anh đi uống cà phê! Tuyệt, anh trở về nhà với gương mặt tươi tắn, hì, hết giận! Có bạn cũng hay đấy chứ!
Anh là người đàn ông ngọt ngào, và đôi khi tôi phát ghen lên, trời ạ, gọi điện cho ai mà “em anh” ngọt xớt vậy cà? Tôi nghe sôi cả ruột, liền diện quần áo bỏ đi chơi, tới nhà nhỏ em cả buổi cho anh biết tay! Anh đi đón về, nhìn mặt anh, hình như hối lỗi, hình như ân hận mà tôi không thể nhịn cười, lại hết giận, thật là con nít quá!
Về thăm quê, bạn cũ tới chơi, kể chuyện tình xưa, tôi thấy vui vui, ừ nhỉ, ai mà không có những mối tình thơ! Anh hồi đó hay dúi vào tay cô bạn những cuốn truyện trẻ con, hừ, có kèm thơ tình không đấy, anh chối lia lịa! Hì, “trời biết lời kia thật không?” tôi hay hát như thế để trêu anh, và không thấy anh giận, làm sao mà giận được tôi chứ!
Anh là người đàn ông duy nhất mà tôi nghĩ mãi không biết là thiếu nợ tôi, hay tôi thiếu nợ! Dù sao anh cũng nợ một lần ra Huế cùng tôi ngắm chân trời tím! Huế ơi!
“…Anh chắc em mơ về nơi chân trời tím! Mơ chúng ta in bóng trên khung trời xa! Nhưng em biết cho dù muôn kiếp sau, hai chúng ta không thể đến cùng nhau!”
Sóc Tím. (11/08/2011.)