Hình minh họa lấy trên Google.
MƯA!
Mấy
ngày nay chiều nào cũng mưa, những cơn mưa bất chợt, vội vàng như trút nước, ồn
ào, xối xả, chóng vánh để lại mặt đường nước cuồn cuộn như những dòng sông nhỏ,
lá cây bị cuốn đi cùng với những chiếc thuyền giấy mà những đứa bé xếp thả trôi
bập bềnh, tôi nhớ hồi còn bé, ôi dễ thương làm sao!
Nhiều đoạn đường bị ngập gần cả bánh xe, hết mưa người ta
nháo nhào tìm lối về, lại kẹt xe… Đứa cháu về tới nhà, ướt sủng, mặt mày méo xệch:
nước cuốn mất một chiếc dép, tôi thấy thương cháu quá nhưng cũng không nhịn cười
được, rồi nhớ lại:
Lúc đó anh đang công tác ở Long An, cách Sàigòn chừng 50
cây số, mỗi cuối tuần chúng tôi cùng về nhà, đi môt lúc thì trời đổ mưa, vào trú chân ở một mái hiên
chờ mưa tạnh rồi đi tiếp, không ngờ hướng Sàigòn mưa lớn quá, về tới đường 3/2
xe lại chết máy, phải đẩy bộ trong làn nước trắng xóa! Tôi luống cuống thế nào
mà trôi mất một chiếc dép, đành đi chân không tìm chổ sửa xe, về gần tới nhà
thì trời tối sẩm, lạnh run, đói nữa, ghé vào một quán phở, ăn ngon lành như
chưa bao giờ được ăn phở! Nhớ hoài ngày mưa đó, lạnh buốt nhưng mình có nhau!
Anh ra đi cũng vào một ngày mưa lạnh giá, nơi xứ lạ quê người
tôi không biết khóc với ai! Từ đó, những ngày mưa tôi thường ngồi nhìn ra phố
chờ dứt cơn mưa, hay đợi một ai đó, để rồi xe cộ ồn ào không làm vơi đi nỗi trống
vắng cô đơn! Đôi lúc tôi tự nhủ: “Thôi đừng nhìn mưa nữa!” nhưng đã quen mất rồi,
nhìn mưa qua cửa sổ, gió vụt vù và cây lá nghiêng nghiêng, tôi cố tìm một chút
ngày xưa trong hoang tàn xơ xác, buồn! Nhỏ bạn nói: “Chắc bà định làm thơ?” Không
biết nữa, nhưng những cơn mưa làm tôi nhớ anh quay quắt, và thấy thương mình, ôi mưa!
Sóc
Tím.
(13/06/2013.)