Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Tản mạn: Bước chân trong thi ca.



Bước chân trong thi ca




               Tranh thiếu nữ minh họa của Họa sĩ Đinh Cường.

Người con gái mang nét đẹp dịu dàng phải có một dáng đi chuẩn mực, đầy nữ tính, không hấp tấp, bước từng bước khoan thai, nhẹ nhàng…
Cô gái trong thơ Nguyễn Nhược Pháp, rất ngây thơ trong sáng:
Em đi chàng theo sau
Em không dám đi mau
Sợ chàng chê hấp tấp
Số gian nan không giàu!...
Ngày xưa là như thế, dáng đi cũng thể hiện đẳng cấp, giàu sang hay cùng cực!

Với Trịnh Công Sơn trong bài “Ở trọ.”
Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!...
Hỏi tại sao “Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!”? Ồ, tại vì Thúy Kiều là người con gái đẹp nhất trong thơ Nguyễn Du!

Với Nguyễn Tất Nhiên trong bài “Hai năm tình lận đận” và dòng nhạc Phạm Duy:
Em thường hay mắt liếc
Anh thường ngóng cổ cao
Ngoài đường em bước chậm
Quán chiều anh nôn nao!...
Chàng thì cứ đợi chờ, cứ nôn nóng, nàng bước đi chầm chậm thôi, phố chiều còn bao cặp mắt nhìn theo người đẹp!

Nhà thơ Phạm Thiên Thư, với cô nữ sinh Hoàng Thị Ngọ trong bài thơ “Ngày xưa Hoàng Thị.” Nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ, rất dịu dàng, rất đáng yêu:
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê!...
Bước chân Ngọ đi qua nhẹ nhàng, êm ái đến “Chim non lề đường không giật mình bay đi mà nằm im giấu mỏ.”  Ngọ là hình ảnh của nữ sinh thời đó!

Và bước đi làm tan nát lòng người, Đoàn Chuẩn – Từ Linh với bài “Gửi người em gái”
...Nàng đi gót hài xanh
Nàng đi trong dạ sao đành
Đường xưa lối cũ ân tình nghĩa xưa...

 Em tôi đi, màu son lên đôi môi
Khăn san bay lả lơi trên đôi vai
Nhìn xác pháo bên thềm
Chạnh lòng tôi nhớ đến người em!...

Với bài hát “Tà áo xanh” cũng của Đoàn Chuẩn- Từ Linh:
Rồi chiều nao xác pháo
Bên thềm tản mác bay
Em đi trong xác pháo
Anh đi không ngước mắt
Thôi đành em!...
Lời thơ rất bình dị, nhẹ nhàng mà sao lòng nghe thổn thức, xốn xang, phải chăng là có sự đồng cảm. Người có tâm sự mà hát lên bài hát này chắc sẽ rơi nước mắt! Người viết chỉ muốn kêu lên: “Ôi những bước chân… sao mà nghe đau xé lòng!”
Sóc Tím.