Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Nhạc sĩ tôi yêu!



Đọc “Trịnh Công Sơn và
 "Rơi lệ ru người”


Đọc “Trịnh Công Sơn
và Rơi lệ ru người”

Sóc Tím sẽ trích dẫn những bài viết của cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn và bạn bè, mời các bạn cùng tham khảo.

Cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn, một thiên tài, một người viết tình ca hay nhất thế kỷ, đã để lại cho đời sau một gia tài âm nhạc rất lớn! Ông đã viết:
“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi.”
 Tôi đã mơ chuyến đi của mình:
“Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác.”
“Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…”
Giấc mơ hạ trắng.  
“… Đến lúc tỉnh dậy người ướt đẩm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức.”
Và câu chuyện đôi vợ chồng già, (ba mẹ của một người bạn) bà mất đột ngột, ông buồn không ăn uống, vài ngày sau cũng mất theo!
“…tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này … để viết nên bài “Hạ Trắng”: Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau.”
Yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
“Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào tuyệt vọng. có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời không thể khác.
Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.”
Phác thảo chân dung tôi.
“Với ca khúc, tôi là người tình của thiên nhiên, người bạn của những em bé. Qua ca khúc, tôi đã đến gần và đã đi xa những chuyện tình; đã tham dự những nỗi hân hoan của đời người và cũng đã gánh nhẹ giùm những phiền muộn.
Ca khúc là đời sống thứ hai sau cái thân thể mà cha mẹ đã sinh thành.”
“Tôi đang sống, đang yêu và đang hát giữa lòng quê hương tôi.”
“Tôi chỉ lả tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo.”
Và mưa, nắng…
“… Nắng cũng giống như đời người, có bình minh, chiều tà, hoàng hôn. Ngày xưa tôi vẫn nghĩ: mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết nắng còn buồn hơn mưa. Trong tương lai tôi sẽ viết về nắng nhiều hơn mưa.”
Và tình yêu…
“Tôi là kẻ vô đạo trong tình yêu khi tôi giận hờn cuộc đời. Khi cuộc đời yêu tôi, tôi sẽ là tín đồ của tình yêu.”
“… không phải là “ru em” mà thực chất là tôi tự ru tôi- tự ru để thanh lọc tâm hồn không vương một chút oán hờn nào cho dù bị phụ rẫy.
Có phải người yêu cuối…
Đó là người cùng với Hồng Nhung, tuy không cùng giòng máu, nhưng đã đội tang TCS trong tang lễ của anh. Cô kể: “Lần đầu tiên đứng trước nhau, cả tôi và anh Sơn đều run. Tôi run vì quá trẻ và Sơn run vì anh quá…già!”
Bạn bè và những ngày cuối đời.
Trịnh Công Sơn có rất nhiều bạn bè như: Trịnh Cung, Bửu Ý, Đinh Cường…
Những lúc một mình, có khi là 3,4 giờ sáng, TCS gọi cho Nguyễn Quang Sáng, hoặc nhà văn Lữ Quỳnh…để chỉ nói đúng một câu: “Sơn buồn!” Những người tri kỷ kia sẽ đến ngay dù khuya khoắt hay mưa gió! Có khi chỉ để ngồi nhìn nhau, uống rượu và không cần nói câu nào. Đó là chỗ dựa tinh thần lớn lao của TCS!
Anh đã viết:
“Chắc cũng có lúc cần khẳng định rằng tình yêu không bao giờ và không thể nào bền vững bằng tình bạn.”
“Ngày mồng một thường đi thăm mộ mẹ rồi về nhà ngồi chờ. Chờ đón một người hoặc nhiều người, hoặc có thể là không chờ đợi một cái gì cả. Năm nào cũng vậy.”
Nhạc sĩ Văn Cao viết:
“Tôi gọi Trịnh Công Sơn là người thơ ca (chantre) bởi ở Sơn, nhạc và thơ quyện vào nhau đến độ khó phân định cái nào là chính, cái nào là phụ. Và bởi Son hát về quê hương đất nước bằng cả tấm lòng của một đứa con biết vui tận cùng những niềm vui và đau tận cùng những nỗi đau của tổ quốc mẹ hiền.”
"Sơn viết hồn nhiên như cảm xúc nhạc tự nó trào ra, như một người bạn già của tôi đã nói:"Trịnh Công Sơn viết dễ như lấy chữ từ trong túi ra!" (Nguyễn Xuân Khoát)
Nhà báo Phạm Thục viết:
“Trịnh Công Sơn đã thôi “ở trọ” trần gian để đi về chốn xa xăm cuối trời hư ảo. Thế nhưng, mãi mãi vẫn còn một Trịnh Công Sơn mảnh mai như cánh hoa mai gầy với những bài nhạc tình bất tử trong lòng những người yêu âm nhạc của anh.”
Nhà thơ Lê Minh Quốc viết:
“Bóng dáng của Trịnh Công Sơn quá lớn, thế hệ của chúng tôi và trước đó, sau đó đã được chia sẻ, được an ủi và được nuôi dưỡng tâm hồn bằng âm nhạc của anh.”
“Trong tâm thức của chúng ta, không phải bây giờ, mà đã từ lâu lắm rồi, ta đã ý thức ca khúc của anh đã là một phần máu thịt trong đời sống tâm linh của chính mình!”

Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn, một con người yêu nước, một thiên tài, một cây đại thụ của nền âm nhạc nước nhà! Ông là người con ưu tú của thế hệ chúng ta hôm qua, hôm nay và mai sau! Ông ra đi để lại một gia tài âm nhạc đồ sộ cho nước nhà. Tiếng nhạc của ông còn bay cao, bay xa...không chỉ ở Việt Nam mình mà còn lan rộng ra thế giới! Đất mẹ ôm ấp hình hài ông, ông sống mãi trong lòng quê hương dân tộc!
Sóc Tím.
                                                                   (03/05/2012.)