Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Cafe' góc phố!

  

Café góc phố!
  


Ảnh minh họa lấy trên Google.

Café góc phố!

Tôi hay ghé vào đây mỗi khi có công việc đi ngang qua. Café ở đây không có gì đặc sắc hơn những quán khác, nhưng chỗ ngồi thì tuyệt! Bóng mát cây phượng già thả từng chùm hoa đỏ bâng khuâng, giàn dây leo xanh để rơi những bông hoa tím biếc, và đầu kia dây Tigôn có hoa hình tim mơ mộng như chuyện tình dễ thương mà TTKH đã viết thành thơ, một bài thơ hay đã gây tranh cãi về tác giả của nó, cho đến tận bây giờ người ta vẫn không biết TTKH là ai!
Nhìn ly nước đã vơi đi, vớt viên đá nhỏ rồi chúm môi thổi nhè nhẹ cho viên đá mau tan, chỉ thế thôi, thói quen của thời bé dại gợi trong lòng tôi những vui buồn, những con người đã xa… Nhớ ly Yaourt đá trắng đục mà Hân cho vào vài giọt café đen rồi nói: “Ăn đi, ăn đi ngon lắm đó!” Cho đến khi tôi cảm nhận được vị ngon, gần như một thói quen khó bỏ thì Hân ra đi, và từ đó không về!
Ngồi ở một góc khuất tôi suy nghĩ lan man, cây phượng già chắc đã gần nửa thế kỷ, nghe nói nó được trồng từ khi người ta mở con đường này, chắc nó đã chứng kiến bao chuyện tình nên trên thân xù xì của nó còn ghi khắc những hàng tên!
Bưng ly nước uống cạn, đã muốn ra về nhưng còn tiếc chỗ ngồi mát mẻ này, tôi cầm tờ báo lên xem qua, dạo này người ta thích xem báo mạng, nhưng với tôi báo giấy vẫn có cái thú vị riêng, vừa đọc vừa ngắm nghía người đi qua lại, ôi, một dáng quen lắm, tôi đưa tờ báo lên cao như chơi trò trốn tìm ngày trước, không kịp nữa rồi, người ta đã nhìn thấy tôi!
Hoan bước tới gần ngồi vào ghế trống và nói liên miên (dù tôi chưa hỏi gì!):
_ “Mấy hôm nay anh về quê giúp ông bà sửa nhà, ôi, mệt quá, bệnh luôn rồi!”
Tôi mỉm cười nhìn bạn ấy, với tôi Hoan như một người em dù tuổi tác cũng như nhau, vì tôi là bạn của chị Mai, chị Hoan, nhưng không để bạn ấy cụt hứng, tôi hỏi:
_ “Vậy xong chưa, chừng nào lại về nữa?” 
_ “Xong rồi, mà về nữa làm gì?”
Tôi chỉ mỉm cười, rồi hai người bạn lại nhắc chuyện ngày xưa, Hoan nhỏ giọng:
_ “Hồi đó tôi theo bà mà không dám nói, … bây giờ già rồi, cùng gãy gánh như nhau, bà có nghĩ gì không?”
_ “Ôi, giờ còn biết nghĩ gì, nhìn xem, mình như lá vàng trên cây kia!”
Hoan mỉm cười, rồi hát nho nhỏ: “Hãy cố vươn vai mà đứng, tô son lên môi lạnh lùng, hãy cố yêu người mà sống, lâu dần đời mình cũng qua…”
Đôi bạn lại cười vang, gió lung lay những chùm hoa đỏ, ngày tàn dần theo những tia nắng úa cuối sân!
Sóc Tím.
(15/09/2012)