Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

Ký ức dễ thương.




Ngày tháng hạ!

( Cho CN nhân ngày lên chức bà Ngoại nhé!)



Hoán đổi đầu bố mẹ và con bằng photoshop
Hình ảnh vui lấy từ Google! (Photoshop đổi đầu.)



Mùa hè sắp hết, kỷ niệm chợt ùa về trong tôi, một chút ngẩn ngơ, dễ thương, và nhớ…nhớ thật nhiều như mới ngày hôm qua, một thời tuổi trẻ, mơ ước vươn xa!...
Giấc mơ áo trắng tôi ôm ấp từ lâu, và ngày hôm đó định sẽ thức sớm để thi tuyển vào trường Y, nhưng sao trong lòng nghe xôn xao đến lạ! Ồ, không ổn rồi, trời ạ, hôm nay sẽ không đi thi mà …đi sinh con!
Biển tức tốc đưa tôi vào BV, tôi hơi bàng hoàng, tiếc, theo tính toán thì còn cả tuần nữa mà, sao con đòi ra sớm vậy! Vui, và lo nữa, tôi lâm râm cầu nguyện con sẽ được yên lành!
Đến nơi, bác sĩ nói chắc trong ngày nay thôi, mẹ tôi nói về nhà nghỉ ngơi, con so sinh không nhanh đâu, nhưng tôi không yên tâm, phải ở lại chờ cho chắc ăn! Ôi, những cơn đau râm ran làm tôi lo lắng, con ngoan nào, không biết là trai hay gái đây, nhưng mẹ sẽ yêu con lắm, dù trong bụng mẹ con quá quậy,  quẫy đạp lung tung!
Nhớ những ngày trước, đặt tên cho con, Biển và tôi chọn một tên cho dù con trai hay con gái! Nguyên Hạ, kỷ niệm mùa hè ta quen nhau! Nguyên Hạ ơi, ngoan nào, ngoan nào, đừng quấy mẹ nhiều nhé!
Tôi là bệnh nhân được chú ý nhất, chắc vì tôi nhỏ nhắn, tươi tỉnh và rất hay cười! Đi tới đi lui, gợi chuyện làm quen với các cô, (có ai nói với tôi đi nhiều cho dễ sinh!) nhưng không ít lần nhăn nhó vì hơi đau, và còn ráng ăn nữa, hồi đó có gì ngon đâu, chỉ mì gói và bánh ngọt, mẹ tôi bảo ăn nhiều để lấy sức mà sinh con! Tôi hay ra cổng nói chuyện với Biển, anh động viên cho tôi yên tâm: “..em khỏe, không sao đâu cố lên nhé, đừng lo!”
Mười giờ đêm, nghe đau nhiều hơn, thu dọn, tự xách đồ vào phòng trực: “Cô ơi, cho em đi sinh…!” Cô y tá dễ thương cười nói: “Ồ, được, em nằm đây!” Bác sĩ khám, nói gì với cô y tá, tôi được chuyển lên phòng sinh trên lầu! Cơn đau bắt đầu, tôi rên nho nhỏ, cô hộ sinh còn trẻ lau mồ hôi cho tôi, và nói: “Không sao đâu, cố nhé, chắc gần tới giờ rồi đó!” “Con ơi, ngoan nhé!” tôi thì thầm, “Ôi, đau quá, bác sĩ ơi!”
Cơn đau kéo dài, tôi cố chịu chỉ nghĩ đến sinh linh bé nhỏ của mình,… Tôi nghe nói, “Được rồi, cố lên, ồ, con gái!...” Tôi thở nhẹ, cơn đau dường như tan biến, tôi có con gái, Nguyên Hạ ơi! Cô y tá bế bé cho tôi nhìn, “… ôi, con tôi xinh quá!” Rồi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, cảm giác êm ái làm sao!
Không biết là bao lâu, tôi được đánh thức và chuyển ra phòng ngoài, con gái ở chiếc nôi đặt cạnh giường mẹ, tôi nhìn con, gương mặt bé xíu, đôi mắt khép hờ với đôi môi hồng chúm chím, đang trong giấc ngủ hồn nhiên! Tác phẩm của chúng mình thật tuyệt, Biển ạ!
Theo năm tháng con lớn dần lên, những khi con đau bệnh ba mẹ lo lắng vô cùng, hồi ấy mẹ cũng rất ốm yếu, vừa đi làm vừa chăm sóc cho con. Rồi thời gian khó khăn cũng qua đi, con khỏe mạnh và học giỏi, đó là phần thưởng cho ba mẹ!
Tôi chớp mắt, thời gian qua nhanh quá, con gái bé bỏng ngày nào đã trưởng thành, xinh đẹp và thành đạt! Một cặp song sinh cho con biết làm cha mẹ là như thế nào! Vất vả, khó khăn, mà vẫn vui khi nhìn nụ cười con trẻ! Làm cha mẹ thật khó, phải không con!

Sóc Tím.