Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Nhất Lan!




Nhất Lan!

Gió hiu hiu thổi, ngoài trời như có chút xuân, nhớ những năm tôi còn nhỏ, mẹ vẫn cặm cụi ngồi may, cho đến ngày ba mươi tết, khi đã xong hàng của khách thì mới có thể lo cho chị em tôi! 
Những lúc đó vui lắm, chị em tôi đứa kết nút, đứa ủi, đứa làm khuy…khéo tay nhất thì “luôn” tà áo dài (vắt tay, mối chỉ không để lộ ra ngoài.). 
Đó là những năm tôi lên tám hay chín tuổi gì đó, được mặc áo dài đi chúc tuổi ông bà. 
Áo dài đầu tiên mẹ may cho tôi có màu thiên thanh, chao ôi, nghĩ tới ánh mắt ganh tị của các bé gái trong xóm tôi đã thấy sung sướng rồi, tụi nó đâu có mẹ biết may đồ như mẹ tôi!
Hồi ấy đồ may sẵn không nhiều như bây giờ, các bà các chị muốn mặc gì phải tới hiệu may, mẹ tôi khéo tay nên rất đông khách, và chúng tôi, dỉ nhiên phải ăn mặc đẹp nhất với mẫu mới nhất, (chắc là để quảng cáo đó mà, hồi đó chưa lên TV nhiều như bây giờ!)
Rồi nhiều mùa xuân trôi qua, tóc mẹ tôi bạc nhiều hơn. 
Chị em tôi cũng lớn dần lên, tản ra kiếm sống, mẹ tôi không ngồi may đồ cho khách nữa và an hưởng tuổi già. 
Gặp lúc khó khăn các con của mẹ cũng lao đao, tết đến tôi đi mua cho mẹ một giò lan tím. 
Lan khi đó hiếm lắm và đắt nữa, mẹ hỏi sao chỉ mua một giò, phải là hai cho có cặp chứ, chưng ngày tết mà! 
Tôi nói rằng, đây là “Nhất Lan”, người ta chỉ chưng một giò mà thôi, loại “Song Lan” mới chưng hai giò! 
Mẹ tin thật và còn nói: 
-“Năm sau con mua loại Song Lan cho mẹ nghe!” nghe mà thương quá mẹ ơi!
Tết này hoa Mai thất mùa, nên người ta bày bán thật nhiều loại hoa khác để có thể thay thế cho Mai: Đỗ Quyên, Anh Thảo, Hải Đăng hoa vàng rực… và nhất là Lan, xanh, trắng, vàng, tím…đủ màu. 
Ngắm hoa mà nghe nhớ quá mẹ tôi ngày xưa, mẹ ơi, giờ con có thể mua cho mẹ cả một vườn Lan nhưng mẹ còn đâu để mà ngắm nữa, mẹ đi xa rồi. 
Giờ chắc mẹ đang thong dong, ngắm cảnh, mẹ có hái hoa huệ cho bò ăn, như giấc mơ ngày xưa của mẹ, mà mẹ vẫn kể cho con nghe!
Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi!
Sóc Tím. 
(27/01/2011.)