Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Chuyện của tôi,




Thương…!

“Thương chồng nấu cháo le le
Nấu canh bông bí, nấu chè hạt sen!
Tiếng hát ru con của người hàng xóm gợi trong tôi bao kỷ niệm êm đềm…
Con le le chỉ có ở miền sông nước, rừng tràm lá thấp quanh năm ầm ướt!
Trong trí nhớ mơ hồ của tôi, le le con xinh xắn như chú vịt nhỏ hay chú gà con mà các anh chị đi bắt về cho tôi chơi, thời đó không có thú bông, nhất là ở vùng quê U Minh xa lắc!  Con vật dễ thương như một nhúm tơ mềm, nằm im trong chiếc lồng nhỏ, tôi ngắm mê mãi quên cả cơm trưa, mợ tôi phải gọi năm lần bảy lượt tôi mới vào ăn!
Le le không chỉ để trẻ con ngắm nghía chơi đùa, mà nấu cháo với đậu xanh ăn rất bổ dưỡng, rất “nên thuốc” theo cách nói của bà ngoại tôi! Với người dân quê, chuyện bảo vệ môi trường mơ hồ lắm, các con vật sinh ra là để phục vụ con người ta! Con người càng văn minh, giàu có thì họ càng tìm những thứ lạ, hiếm, ăn như để khẳng định đẳng cấp của mình….
Hôm nay ra công viên thấy người ta bán hạt sen, nhớ câu hát, nhớ cháo le le, ừ, sao mình không tự đãi mình một bữa, mà làm sao có le le, thôi vào siêu thị mua gà ác thay thế vậy, cũng hay! Bông bí người ta bán ngoài chợ thiếu gì, mua một ít về nữa là làm được một bữa ăn như bài ca dao!
Thử dọn lên một mâm, cháo le le, canh bông bí nấu tôm khô và chè hạt sen tráng miệng, hì, thiếu thiếu sao ấy! Ừ, phải có món gỏi củ hành với gà xé, thêm ít cà rốt cho có màu, rau thơm nữa, đậu phộng rang rắc lên mặt. Ôi, vừa đẹp vừa ngon, nhưng đừng quên nước mắm cay! Tuyệt, nhưng còn món canh bông bí thì sao, hì, đem vào tủ để chiều ăn, chứ nó có đồng bộ gì với các món này đâu! Hì, xin lỗi ca dao nhé!
Sóc Tím.
(26/09/2011)