Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Hoa ti gôn.





Hoa ti gôn.
 
 
Em gái nói:
-Hoa thiên lý nhé, vừa đẹp vừa thơm!
- Không , chị thích hoa Ti gôn, đẹp, sang và…rất thơ.
- Buồn lắm, như trái tim tan vỡ!
- Không sao, chị yêu loài hoa đó…
Cô em ngẩn ngơ nhìn, loài hoa huyền thoại đây sao? Cả chùm dây leo xanh yếu đuối, không thấy hoa đâu, những dây hoa thời thơ dại cài lên tóc chơi trò cô dâu chú rể! Mẹ nói có cả chuyện tình buồn mà cô TTKH viết thành một bài thơ hay nhất:
- " Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
     Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi."
Cô an ủi
- Không sao đâu, ráng tưới nước cho nó, một thời gian ngắn thôi, em sẽ thấy nó đẹp như thế nào!
Rồi cô hát nho nhỏ:
- " Ngày ấy giữa nắng hoàng hôn rơi, chờ đón nhau nghe mang mang niềm vui…" Chợt buồn, hình như lâu lắm rồi, không còn nghe tiếng đàn guitar trong đêm và giọng hát vút cao ấy!  
 
Anh về ở cạnh nhà cô cách đây không lâu, anh có gương mặt xương xương và đôi kính trắng khá dày. Sáng nào chị em cô đi học cũng thấy anh, có lẽ anh học một trường người lớn nào đó, anh chào chị em cô bằng cách gật đầu và mỉm cười, không có ý làm quen, hình như mắc bận học…Cứ thế nhiều tháng trôi qua, đến một đêm mùa hè, cô nghe tiếng đàn bên sân hàng xóm! Rón rén bước ra sân, cô thấy anh ngồi hát một mình, níu tay em gái, cô nói nhỏ:
- Nhìn kìa, lãng tử với cây đàn…
Đêm đêm anh vẫn hát, và chị em cô cứ lắng nghe, lâu ngày thành quen, lúc không nghe tiếng đàn thấy buồn, nhớ, như thiếu vắng một cái gì thân thương lắm! Trái tim thiếu nữ như đã yêu! Cô cũng không biết nữa, chỉ những xao xuyến bâng khuâng, cô gạt đi, mình đâu biết gì về người ấy…
Nhỏ em nói:
- Anh ấy học ở nhạc viện, hay đàn ở những tụ điểm để kiếm thêm, có lẽ thích tự lập.
- Ê, sao mày biết, lấy thông tin ở đâu vậy?
- Nghe cô anh ấy nói với mẹ mình, ờ mà sao chị để ý vậy, thích người ta rồi phải không? Nhỏ em lém lỉnh nói. Cô hơi quê, vừa buồn cười, sao nó nói trúng tim đen mình vậy…
Một buổi chiều, anh chờ trước cổng:
- Mời hai cô đi ăn kem nhé, tôi mới lãnh lương!
Nhỏ em nháy mắt:
- Chị đi đi, em mắc học bài.
Ghét ghê đi, hôm nay sao nó siêng đột xuất vậy, chắc nó cố tình kiếm chuyện đây. Đi một mình ngại quá!
Quán kem dễ thương như tên của nó, sân rộng trồng nhiều hoa và cây kiểng, có một giàn tigôn tim tím trông ấn tượng nhất, cô nghĩ, có lẽ mình thích thơ TTKH nên cũng thích hoa!
Ngồi bên anh không biết nói gì, món kem trắng phủ một lớp cốc tai nhiều màu bắt đầu tan. Anh nói:
- Ăn đi cô bé, tan hết rồi kìa, lần sau thi đua nhé, ai ăn nhanh kem không kịp tan thì thắng cuộc! Cô cười, mình thi với nhỏ em lần nào cũng thua, không thi với anh đâu!
Sau lần hẹn đó, cô bận rộn vào việc học, rồi qua các kỳ thi, đến không còn thời gian nghĩ và nhớ điều gì. Một đôi lần chị em cô nghe tiếng đàn trong đêm, êm đềm và buồn bã, có một chút gì thương nhớ, rồi cũng dần dần quên đi!
Lâu rồi không còn gặp anh chàng lãng tử nữa!
Cô nhỏ nói:
- Nghe đâu anh ấy đã đi xa, chỉ còn người cô vẫn ra vào mỗi sáng, trông buồn lắm!
Hôm nay, ngồi một mình, dây ti gôn bắt đầu ra hoa, những trái tim trắng bé xíu, trông xinh xắn và đáng yêu! Ai bảo tigôn là loài hoa tim vỡ! Không, hoa như vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh trên nền trời xanh, đẹp và lãng mạn vô cùng!

Trương Mỹ Tâm.
(11/08/2010)