Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Nhật ký tháng 8.


 Đảo xa.
 

Hình ảnh minh minh tren hon mun - Hòn Mun
Ảnh minh họa lấy trên Google.

Đảo xa.

     Tàu từ từ rời bến, một thoáng xôn xao, du khách háo hức chờ đợi được nhìn ngắm vùng đất xa kia, hôm nay sẽ đến các hòn đảo.
Trong cảnh trời nước bao la, không thấy đâu là bến là bờ, cô có một cảm giác rất lạ, rất nhẹ nhàng, như không vướng bận gì, lâng lâng như vừa nhấp một ly rượu ngọt, và lắng nghe tiếng biển thì thầm thân thương!
Chớp mắt, cô chợt nghe nhớ nao lòng…
                                                                                                                        Tàu vẫn êm êm lướt sóng, gió nhè nhẹ mang chút hơi lạnh và vị mặn của biển, hít thật sâu để nhớ, để thấy mình sống giữa mênh mông trời nước bao la! Xa xa xuất hiện từng đàn chim biển, chúng bay lượn, nghiêng cánh trước mũi tàu, như những vũ điệu của thiên nhiên, như là người dẫn đường vui tính, ồn ào! Lũ trẻ thích thú kêu lên, chim kìa, chim nhiều quá! Mấy khi mà chúng được nhìn thấy chim biển gần như thế! Đã thấy màu xanh cây cỏ của đảo rất gần, nhưng đi hoài mà sao không tới!
Sóng trở nên lớn hơn, đập vào mạn thuyền, nước bắn tung toé lên người, đám trẻ con la chói lói, một anh lấy khăn che cho bạn gái mình, trông thật đáng yêu, mấy đứa nhỏ nép vào cha mẹ, vừa sợ vừa thích thú cười vang! Trẻ con thật dễ thương, cô mỉm cười nhớ hai đứa cháu nghịch phá của mình, chúng cũng như thế đó!
Tàu vẫn còn chao đảo, tay nắm chặt thành tàu, thấy hơi lo, người lái tàu trấn an: "Không sao đâu, biển lặng rồi, còn chừng 10 phút nữa là tới đảo…"
    Tới hòn Mun, ai không biết lặn thì đi coi san hô trên tàu đáy kiếng… Ồ, thật là đẹp, lấy điện thoại ra quay, về khoe với các bạn thôi, san hô cũng là sinh vật đó chứ, nếu được đến gần, cô sẽ nhìn cho bằng thích, còn được sờ vào nữa! Mà cũng hơi sợ, từ nhỏ cô rất sợ những chú chuột con, những con búp bê nạp pin, biết chuyển động!
Những phút xem san hô sao quá ngắn ngủi, tàu trở vào bờ, nghe còn thấy tiếc!
Đi lần xuống bãi, nước và cát mịn êm mát bàn chân, cô vùi tay vào cát, chọn vài viên đá cuội đen, thật tròn, thật đẹp! Người ta bảo đem đá đặt vào hộp, rồi ước điều gì cho người mình yêu thương, điều ước sẽ ứng nghiệm! Cô cười, sẽ ước gì đây, thôi dành cho anh nhé!  
Lũ trẻ con chạy ùa xuống bãi, rượt đuổi đùa giỡn, bắt dã tràng, những con vật chỉ bằng hạt đậu, bò thật nhanh! Cô hát khe khẽ: "Dã tràng ơi, sao lắp cho vơi sầu đầy…" nhớ truyện cổ tích dã tràng xe cát, nghe sao thương quá  dã tràng  ơi!  
Tàu du lịch biết cách tổ chức những trò chơi làm du khách thích thú, như tiệc rượu vang dưới nước!
Họ đặt rượu vào phao, một hướng dẫn viên mặc đồ người cá đứng trên phao vừa hát , vừa nhảy múa rót rượu mời! Khách nhảy từ boong tàu xuống, lội ra uống rượu, họ hét to: "Không say không về!"
Có cả những cô gái xinh xắn tham gia, họ không uống mà mang rượu về tàu mời những khách cổ vũ! Đám con trai lặn ngụp, la hét, đùa nghịch toé nước lên tàu, người lớn, trẻ con vừa tránh né, vừa la thật vui!
Cô thấy mình nhỏ bé giữa trời nước bao la! Nhớ khi xưa theo ba mẹ ra khơi, nhìn chim biển, cô ước chi mình có đôi cánh rộng để bay cao bay xa…Bây giờ khôn lớn, ước mơ thơ dại dành lại cho những cô bé, cậu bé kia!
Sóc Tím.