Viết
về Mẹ.
(Tặng
Nhím và các bạn tôi nhân ngày lễ Vu Lan!)
Hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất
là bà ngoại và mẹ tôi!
Hồi còn bé, ba đi xa, mẹ gửi tôi cho ông
bà ngoại nuôi dưỡng, bà thương yêu tôi như đứa con bé nhỏ. Đi học đường xa, có
khi bà phải cõng tôi qua đường đất ghập ghềnh, những lúc trời mưa to bà lo che
chắn cho tôi trong khi bà ướt lạnh dưới cơn mưa dầm dề! Tôi không quên những
bữa cơm đạm bạc bà dành phần ngon nhất cho tôi, có khi tôi còn làm mình làm mẩy
không chịu ăn!
Đêm ngủ tôi hay nắm chặt vạt áo bà như
sợ hãi, sợ bà bỏ tôi ngủ một mình, bà hát ru nho nhỏ cho tôi giấc ngủ bình yên!
Tôi có những ngày thơ ấu êm đềm với lời ru của ngoại, và những trò nghịch ngợm
của một thời bé dại hồn nhiên!
Năm tôi lên mười, ông tôi qua đời, mẹ
tôi đem hai bà cháu tôi lên Sài gòn để tiện việc chăm sóc, tôi vẫn quấn quýt
bên bà như những ngày xưa, nhổ tóc bạc, và ngồi vào lòng bà để nghe kể chuyện!
Hai năm sau bà tôi qua đời sau một cơn
bạo bệnh, tôi chết lặng, nghe như tất cả đều sụp đổ, từ nay chắc không còn ai
thương yêu tôi! Mẹ tôi kể lại khi đó tôi cứ đứng nhìn ngẩn ngơ, trên đôi to
tròn ngân ngấn nước, khóe mắt đọng hai giọt nước nhỏ như hai hạt đậu!
Lần đó tôi ốm nặng, không biết có phải
vì quá đau buồn, tôi sốt mê man, trong cơn mê tôi gọi ngoại ơi! Khi tỉnh dậy
tôi thấy mẹ ngồi khóc, thương quá, thì ra mình vẫn còn có mẹ ! Tôi uống ly nước
cam đầu tiên do tay mẹ pha, ngọt ngào và đầy yêu thương!
Tôi lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương
của mẹ, mẹ vất vả ngồi may ngày đêm để nuôi bốn đứa con ăn học. Chúng tôi lớn
dần lên, xót xa nhìn mẹ héo hon, muốn nghỉ học để giúp mẹ, để cho mẹ nhẹ gánh
lo, muốn đỡ đần cho mẹ, nhưng mẹ gạt phăng: “Mẹ còn sống là không đứa nào được
nghỉ học, thương mẹ thì cố học cho giỏi, mẹ vui!”
Là con gái tôi cố làm việc
nhà giúp mẹ, cùng chị lớn giặt giũ nấu nướng, nhưng tôi là đứa trẻ được bà
ngoại quá cưng chìu nên rất vụng về, làm việc gì cũng hỏng, rửa chén thì làm chén
vỡ…cũng may là tôi có chút khéo tay nên còn giúp được mẹ trong công việc may
vá, kết nút, “luông” áo dài…
Khi chúng tôi lớn lên, thành đạt, tản
mác khắp nơi theo công việc của mình, mẹ một ngày một khô héo, cô đơn! Những
đứa con cũng muốn mẹ về ở cùng nhưng mẹ không chịu!
“Và con sẽ đến dù bất cứ lúc nào, khi có
ai làm mẹ nghẹn ngào!”
Tôi đã không về được khi cơn đau hành hạ mẹ! Tôi ân hận
hoài vì mình ở xa xôi, say mê công việc, lại quá vô tình! Có những phút giây mà
cả đời không bao giờ tìm lại được, là phút giây con ở bên mẹ!
Rồi mẹ yếu dần, mẹ ra đi trong một tối
lạnh lùng, tôi chỉ kịp về trước đó ít phút để kịp nắm tay mẹ, khóc với mẹ một
lần sau cuối! Thật buồn!
Sóc Tím.
(06/05/2011.)