Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Nửa con mắt huyền thoại!





Nửa con mắt huyền thoại!
 
Người không về chốn xưa,
Để mình tôi ngậm ngùi,
Chút nắng vàng chợt tắt,
Rồi ngày cũng hoang sơ!
Mùa xuân vàng hoa ấm,
Sao nụ tình héo hon?
Cửa tim tôi khép lại,
Còn thơm giấc nồng nàn!
Người còn mãi đi hoang,
Một đời ai quên lãng,
Một đời ai đơn côi!
Sao không về bên tôi?
Sao người ra đi vội?
Còn nhớ không người hỡi?
Kỹ niệm rồi trôi đi!
Nửa con mắt huyền thoại,
Nửa con mắt đợi chờ!
Xếp lại yêu thương cũ,
Tan rồi ánh trăng mơ!
Xin nghìn lần tạ lỗi!
Chút tình nhỏ phai phôi!
 
Sóc Tím. 
(30/03/2011)

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

Biết em rồi ra sao?





Biết em rồi ra sao?

Sẽ không trách gì em?

Nếu như trong thoáng chốc,
Em mơ nghĩ vu vơ!
Sẽ không trách gì em?
Nếu trên đường phố đông,
Em gặp người quen ấy,
Giữa dòng xoáy xôn xao!
Đừng nói em vô tình,
Đừng hỏi sao chóng quên,
Ngày hôm qua quá vội,
Chuyện cũ dần phai phôi!
Chút nắng vàng ngày đó,
Khi lá xanh lìa cành,
Em biết sẽ không quên?
Những êm đềm thuở ấy!
Nhưng anh ơi có thấu?
Trong em một nỗi đau!
Cô đơn từng đêm trắng,
Tiếng tíc tắc nghẹn ngào!
Em vẫn đợi vẫn chờ,
Dù anh ra đi mãi!
Biết anh không trở lại!
Biết em rồi ra sao?

Sóc Tím. (26/ 03/ 2011.)

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Bà ngoại …trẻ!





Bà ngoại …trẻ!
(Riêng tặng những bà ngoại… trẻ con!)
Bạn là bà ngoại độc thân và rất trẻ con, từ ngày người ấy đi xa,
bạn quên đời trong những thú vui dễ thương, hát ca, viết blog, … Các con của bạn dành riêng cho bạn một căn phòng ấm cúng, màn hình 32inch dùng cho cả TV, máy tính và Karaoke. Khi buồn bạn hát cả ngày, đêm không ngủ được thì thức dậy viết blog, không thể đánh đàn vì sẽ phá giấc ngủ người khác. Bạn cũng vất vả lắm cơ, sáng phải dậy sớm dắt hai bé Ki đi dạo, gọi bạn đi chạy bộ nửa giờ, rồi tất tả về nhà lo ăn sáng, (cho mình thôi nhé, các con bạn biết tự lo, đâu cần tới mẹ!) còn uống thuốc, uống sữa..., ôi linh tinh đủ thứ việc! Ấy chết, quên gọi cho cô em gái đi mua sắm, mặc đẹp một tí nhé, đừng quên mang theo điện thoại, trời ạ, bước ra tới cửa còn quên mũ BH! Cô em nhăn nhó hoài bạn cũng ghét lắm nhưng không gặp thì nhớ và biết ai để nói chuyện, mà không nói được thì buồn chết! Cô em cũng cần gặp bạn để kể chuyện nhà (từ chuyên môn gọi là đổ rác, đủ thứ rác từ chuyện chồng con đến chuyện cơ quan, không nói được chắc là stress!) Hì, gọi là cọng sinh đấy nhé, mọi người phải cần có ít nhất một người thân để tâm tình chứ.
Bạn có hai đứa cháu đáng yêu lắm! thích chơi điện tử trên máy của bạn vì màn hình lớn, nhưng thường thì bạn ít khi nhường máy cho cháu, sợ nó chơi nhiều hại mắt, lại không thích chúng phá ngang dòng suy nghĩ của mình, đôi khi thấy chúng quay đi mà mắt ươn ướt bạn không chịu được nhưng vẫn cố làm nghiêm, hừ, làm bà ngoại phải nghiêm chúng mới biết vâng lời chứ! Thế nhưng lúc vui bạn chìu cháu hơi quá, học đàn nào, tập thật giỏi đi cho chơi nửa giờ điện tử, thường thì thằng bé xin chơi trước rồi học sau, hừ, sao khôn thế, đâu có đươc, thằng bé mếu máo, lại xiêu lòng! Thế đấy, nhưng cũng có lúc bạn đang hát một mình thì cháu mượn máy để chơi, không cho, thằng bé buồn bỏ lên lầu, thấy ái ngại, mình lại giành chơi với cháu rồi, đừng giận nghe, hì, làm bà ngoại khó ghê phải không bạn!
Sóc Tím. (20/03/2011)

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Chân dung tự họa: Tím… giữa đời thường!





Chân dung tự họa: Tím… giữa đời thường!

Ai gạn đục trong giữa đời? Đời thực thì lắm chuyện d khóc d cười! 
Có ai biết được người hay múa bút để cho người đời vui, buồn lại là một phụ nữ yếu đuối, mong manh như cây cỏ ngọn lau, hay ngọt ngào hơn thì dùng từ của NS Trịnh Công Sơn: “Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi…” Đời thực, Tím không mỏng nhẹ như anh Sơn đã nói, cũng khá “hoành tráng” đó, tuy không: “tròn quay tròn quýt, lăn như trái mù u…” như lời một bài hát dễ thương mà ca sĩ Quang Dũng đã hát, nhưng cũng không lất phất gió bay như nhân vật điển hình một thời của anh Sơn!
Kỳ thật lúc bài hát đó ra đời, Tím hay nhận mình giống nhân vật anh Sơn mô tả, và khi đó chắc mình cũng mong manh như vậy, và thời gian thật tinh quái, tới bây giờ mình đã lạc mất ngày xưa! Tím không thể nhớ được ngày đó mình ốm yếu đến độ nào mà mẹ cứ phải bắt uống sữa, uống hoài cho tới lúc thấy sữa là sợ, như lúc không thuộc bài cô bắt lên bảng đứng, và khi nhìn quanh thì thấy những nhân vật giống mình đã cùng trốn học chiều hôm qua! Hì, tại các bạn ấy rũ đi chơi đó nhé, chứ không phải do Tím đâu, sao các bạn ấy cứ nhìn mình như kẻ đầu têu vậy, hì dám làm thì dám chịu chứ, Tím nhớ khi đó im thin thít chẵng dám nói gì, “Lạy Cha xin cất cho con chén đắng này, và xin theo ý con đừng theo ý Cha!” và có được cất đâu, hì, “Mời phụ huynh…” trời ạ, chỉ ba từ đơn giản đó thôi mà Tím phải trốn về nhà bà ngoại hết mấy hôm, chờ mẹ “Tha thứ!” mới dám quay về!
Trời, nói loanh quanh mà đã “họa” được gì chân dung của Tím đâu? Mà Tím vẽ d lắm, chắc đành khất lại lần sau, chắc phải nhờ các họa sư nổi tiếng mới có thể vẽ nên hồn một con người vừa nhút nhát vừa tinh quái! Các bác ơi, giúp Tím với, nhớ hồi còn bé đứa em nhờ vẽ con voi, Tím vẽ ngay một chú chuột với chiếc vòi dài, hì, voi hay chuột thì trên giấy có gì khác nhau cơ chứ, hay chỉ là cách đặt tên! Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười, sao mình có thể như vậy được chứ, chắc sau này lấn vào vận mệnh nên mình vẽ ra những chương trình to tát lắm, rồi khi làm thì chẵng ra ngô ra khoai gì cả!
Các bác ơi, các bác có làm việc lớn đừng giống như Tím nhé, “voi” thì phải ra “voi”, chứ đã là chuột thì có thêm vòi dài cũng chỉ là “chuột” thôi!
Hì, lại loanh quanh nữa rồi, chân dung tự họa của “Tím ...giữa đời thường!” cơ mà, thôi các bạn cứ tưởng tượng nhé, này, hãy nhìn một nữ nhân (không phải ma nữ đâu nhé!) không gầy, không tròn trịa lắm, không quá già, cũng không teen, có đẹp không? Khó nói quá, thôi thì “đẹp hay xấu” là tùy người đối diện vậy, câu này xưa lắc xưa lơ, mà nghe lại cũng thấy hay ra phết đó chứ!
 
 Sóc Tím. 
(12/03/2011)

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Giàn Ti gôn…Lan Huệ!





Giàn Ti gôn…Lan Huệ!

Nhà tôi d tìm lắm, vào cư xá tới ngõ đầu tiên thấy tòa nhà cao nhất, đẹp nhất, hì nhà ủy ban đó mà, nhìn sang bên kia, thấy giàn Ti gôn Lan Huệ, hì, nhà tôi đó!
Bạn thấy thắc mắc trong lòng, Ti gôn Lan Huệ là sao? Ngại không dám hỏi, chắc là có một cửa hàng Lan Huệ nào ở đó chăng? Nhìn xa một chút có giàn hoa Ti gôn xanh mướt, còn Lan Huệ đâu? Ráng tìm xem, không, trong ngõ này chỉ có nhà đó trồng Ti gôn thôi, mà kỳ thật, sao không cho người ta số nhà, ừ, mà mình đâu có nói là sẽ đến thăm, định để chị ấy bất ngờ thôi mà! Ngồi ở quán cà phê góc phố mà chị ấy hay nhắc đến, quan sát một tí coi nào, uống gì nhỉ, cà phê nhé, ít đường thôi, mình hay khó ngủ, hì, chắc không phải tại nhớ chị đâu nhé! Ai mà biết chứ, nhớ thì sao nào? Ai cấm được tim rung? Hì, có rung thì cứ đứng xa xa mà rung, đừng có nói ra coi chừng mất hết đó, biết sao, hôm lễ tình nhân, muốn gọi điện chúc mừng, nhưng sợ…
Nhìn sang nhà, chú chó nhỏ chạy tung tăng vẫy đuôi mừng cậu bé, cậu ném trái bóng con con, chú chó nhỏ nhảy lên, đớp bóng, hì, điệu nghệ ghê ta, chắc có tập rồi… cậu bé lại ném bóng, lần này hơi quá tay, trái bóng… nằm luôn trên giàn hoa, cậu bé tiếc ngẩn ngơ, còn chú nhó nhỏ cứ đứng sủa hoài, không biết vì mất trái bóng hay muốn gọi người lớn đến giúp!
Chị bước ra cửa, vẫy tay gọi cậu bé, con học bài chưa nào, cứ chơi hoài, gần tới thi rồi… cậu bé chỉ lên giàn hoa, nói gì nho nhỏ… chị vớ một cây sào, móc trái bóng rớt xuống, chú chó nhỏ ngoạm lấy, cúp đuôi chạy vào trong…
Những lần sau nữa đến thăm, bạn cứ tự hỏi, sao lại là Ti gôn Lan Huệ… như đoán biết, chị hát nho nhỏ: 
“Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo, chứ Lan Huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi…"
(Tóc mây sợi vắn sợi dài- NS Phạm Duy.)

 Bạn nhìn đi, giàn Ti gôn xanh mướt kia bên trong có nhiều lá úa…!
Bạn mỉm cười, hì, Ti gôn cũng có tâm trạng nhỉ! Rồi ngày mai đây Ti gôn sẽ không còn là Ti gôn Lan Huệ nữa đâu!
 
Sóc Tím. (09/03/2011.)