Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Ước mơ của ban.



Ước mơ của bạn!
                       



                       
Hồi nhỏ, bạn cũng như bao cô bé dễ thương khác, thích âm nhạc, có thần tượng một vài người, mẹ cho bạn học đàn, bạn cố luyện tập, mơ màng một ngày kia khi tiếng đàn bạn vang lên thì gió lặng và cây cỏ cũng im lìm lắng nghe! Nhưng có bao thứ vui khác quyến rũ hơn, và những người bạn nhỏ, bạn không thể ngồi trong nhà mãi để học đàn, bạn bè không ai chơi nữa thì cô độc lắm! Ham vui, bạn bỏ cây đàn bơ vơ, mẹ thì quá bận rộn nên không thể kèm cặp bạn mãi, thế là trôi đi mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm!
Không sao, bạn cố học để lớn lên vào trường Y, trở thành bác sĩ, đó là một nghề cao quý mà, nghe cũng hay đó! Bạn cố học, cũng xong 12, chuẩn bị thi Y đây, bạn nộp đơn vài trường, một hôm đi ngang trường Khoa học, khá gần nhà, hì, đi bộ cũng tới, sao mình không học ở đây nhỉ, thời gian có thể ngắn hơn, khi ra trường, nếu thích thì có thể hoc Y tiếp! Thế là vì lý do gần nhà, bạn bỏ giấc mộng Y khoa, không sao, đậu cử nhân rồi đi dạy cũng được mà! Mẹ lắc đầu vì con gái thay đổi như chong chóng, dù buồn mẹ cũng không ép, thôi, cứ học cái gì con thích! Học ba năm, vẫn chưa hết mộng mơ với nhiều bài thơ nhỏ, nhà thơ của tuổi ô mai! Chưa ra trường thì tới giải phóng, yêu rồi lấy chồng, quên đi một phần mơ ước! Khi mang thai con gái, bạn nộp đơn vào trường Y, ươm lại ước mơ ban đầu, ngày chuẩn bị đi thi thì nhập viện, sinh con, trong bụng than thầm: “Trời ạ, sao nó không chờ thêm ba hôm nữa, lần này thì trôi hẳn giấc mơ Y khoa!” Hì hì, người ta có số cả mà, xếp bằng cấp lại, đi làm một ngành mới, nhà hàng, đâu cần cái bằng Hóa Lý, làm cô thu ngân bình thường, một lần nữa trôi hết ước mơ! Không sao, xin việc được là may rồi, chờ cơ hội khác vậy! Và cơ hội không đến nữa, không bao giờ!
Bây giờ bạn mong sao cho những đứa con, chúng sẽ đi vào con đường mình đã chọn, nhưng sự đời không đơn giản như vậy, mà không, cũng có được một phần đó chứ, hai đứa đều đánh đàn rất giỏi, nhưng không đứa nào thích học Y! Không sao, không là bác sĩ thì mình cũng đã sống một đời tốt đẹp, vui tươi, một người bình thường, một thi sĩ không chuyên, hừ, dù cái “văn chương hạ giới rẻ như bèo” đó, nhưng mà cũng mang lại cho mình niềm vui, khi buồn giận mình hay trút vào đó, nếu không biết viết, không biết thơ thẩn là gì, chắc buồn chết… thôi thì, đời sống cũng tạm được, dù niềm mơ ước tan đi, không sao, Chúa đền bù cho mình một người đàn ông đáng yêu và hai cô cậu nhóc ngoan ngoãn, của để dành quý hiếm cho ngày mai!
Sóc Tím
(15/01/2012.)