Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

Tuổi thơ tôi.




Như những ngày thơ!

Có bao giờ bạn nhớ nhớ lại những tình cảm trẻ con của mình không! Tình cờ tôi nghe hai cô bé khoảng 8 tuổi nói chuyện, không phải nghe lén đâu nhé, tại các bé nói lớn!
_Biết Tâm Anh không, học lớp trên đấy, bạn trai của tui đó
_Còn Minh cận, học lớp 4, nhất khối ba năm rồi đó, tui thích bạn ấy!
Trời ạ, hai bé mũm mĩm này chắc ngày nào mẹ cũng nhắc uống sữa, như hai đứa cháu ngoại của tôi!
Nhớ ngày đó tôi còn bé lắm, nhà ở Tân Bằng là một xã xa xôi cuối miền đất nước! Xã xây một trường học, nói là trường chứ thực ra chỉ là một căn nhà lớn, một ông giáo tận tâm dạy từ lớp một đến lớp 5! Tưởng nơi đây đã là heo hút lắm rồi nhưng có những bạn còn đi bằng xuồng ba lá, hay đò con đến đây để học! Hồi ấy học hai buổi, các bạn mang cơm trưa theo ăn để chờ buổi học chiều. Nhà tôi gần trường nên tôi hay mang rau hay chuối qua để cùng ăn. Đôi khi còn kéo nhau lên đồi sim hái trái ném nhau hay bẻ cây tập trận!
Trong số các bạn đó có một cặp anh em sinh đôi tên Chính và Đáng, tôi thích cậu anh vì da trắng và học rất giỏi, về nhà hay mơ mộng! À quên nói, hồi đó tôi chưa viết đúng tên mình!
Năm sau tôi về thị xã Cà mau ở với ông bà ngoại, bạn ấy tiễn đưa ra tận bến đò, tôi khóc, chưa biết nói gì!
Nhà ngoại tôi trông nhiều loại hoa, sáng sớm trước khi đi học tôi hay nói chuyện với hoa mười giờ, “mày nở lớn nhé, như vầy cơ!” tôi đưa bàn tay bé xíu của mình ra hiệu, cậu bạn hàng xóm nhìn thấy mỉm cười! Kỷ niệm đáng nhớ nhất là tôi và các bạn hay xuống bờ sông, tới miếu Ông Tà, lấy than đen vẽ râu tóc cho Ông, rồi đem Ông thả xuống nước, người lớn bắt gặp, tôi bị ngoại đánh đòn, cậu bạn núp bên khe cửa nhìn và khóc thút thít!
Trong lớp có hai đứa bạn nhà giàu, (theo suy nghĩ trẻ con của tôi!) đứa con trai tên Hưng, nhà bán tạp hóa nên nhiều bánh kẹo, đứa con gái là Vân, nhà làm bánh men, chơi trò cô dâu chú rể, đãi bánh kẹo cho cả lớp, vui lắm! Bạn Minh, lớp trưởng nói nhỏ với tôi :”Mình cưới đi!” “Mét cô bây giờ, ông kỳ quá!” tôi gắt!
Tôi chuyển về trường gần nhà để bà đưa đón dễ hơn, học giỏi lại ngoan nên tôi rất được thầy cô chú ý! Tôi nhỏ nhắn, ngồi đầu bàn trên cùng, mỗi khi quay đầu nhìn xuống bàn sau, cậu bạn cùng tên đưa tay như vạch một đường trên không, tôi xích vào trong một tí, rồi lại quên, ngồi lại bình thường và hay quay đầu nhìn xuống! Bạn bè hay trêu chọc: “Văn Tâm dụ Thanh Tâm chấm mực!” Tôi tức lắm và ghét luôn Tâm từ đó! Đi học về những ngày bà không đưa đón được, tôi cãi nhau với Tâm suốt quảng đường!
Thế mà khi Tâm chuyển trường về quê nội, lâu lắm không gặp lại, tôi nghe nhớ nhớ, có lạ không! Khi tôi theo mẹ về đây, gặp lại Tâm vài lần, nhắc chuyện hồi con nít, hai đứa lại cười! Một lần Tâm hỏi: “Nếu ba mẹ tôi tới nói chuyện, Thanh thấy sao?” “Hì, thôi đi ông, chuyện con nít đó, từ từ tính!” Lúc đó tôi vừa tròn 17 tuổi! Rồi Tâm theo ba mẹ đi xa, tôi không biết tin từ đó! Chắc bạn ấy đã yên ổn, nhớ lại ngày xưa còn có mỉm cười?
Trường là bạn thân của tôi suốt những năm trung học, lại là hàng xóm nên hai đứa hay đi cùng nhau, bạn ấy bênh vực che chở tôi như một cô em nhỏ! Một hôm tình cờ tôi gặp Trường nói chuyên với cô bạn lớp khác, trong lòng tôi nghe xốn xang, khó chịu! Từ đó tôi đi học sớm hơn không đợi Trường tới đi cùng, chắc bạn ấy biết nên vào học cứ hay nhìn tôi, thấy có lỗi, chắc là vậy! Tan học tôi đi theo cổng của Thầy Cô giáo, cố tình tránh mặt Trường
Một sáng, tôi cũng cố tình đi sớm, trong lòng ghét cay ghét đắng bạn ấy, không muốn gặp, thì thấy Trường đứng cạnh cây phượng già từ lúc nào, bạn ấy đưa tôi một gói ô mai và một lá thư bé xíu, tôi không muốn lấy, nhưng nhìn vào mắt bạn ấy, sao sao ấy, không diển tả được, tôi nhận thơ và bước thật nhanh như chạy, hình như tôi cũng muốn khóc! Lá thư chỉ một câu ngắn: “Thanh đừng giận Trường nữa nhé!” Xí, ai mà thèm giận chứ! (Thực ra thì có giận!)
Rồi những ngày đánh nhau ác liệt, Trường nhập ngũ, bặt tin từ đấy! Đến khi gặp lại nhau ai cũng có mảnh đời riêng, nhớ ngày xưa, tôi bất giác mỉm cười! Ôi, một thời thơ dại đáng yêu!
Sóc Tím.
(18/10/2011)