Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Nghề mới!





Nghề mới!
(Viết theo lời kể của bác T. Dân!)

Lang thang trên đường, thấy một nhà hàng vắng khách đăng bảng cần tuyển: 5 phụ bếp, 7 phục vụ, 4 bảo vệ… tôi đếm đâu chừng hơn 20 người! Thấy một bảo vệ, tôi lân la làm quen và hỏi xem có cần người nếm thức ăn không! Hỏi cho vui thôi không ngờ chủ nhà hàng đứng gần đó nói: “Ý tưởng mới đấy, sáng mai mời bác tới phỏng vấn!”
Sáng hôm sau tôi đến, chỉ phỏng vấn đơn sơ, tôi trả lời theo cách dí dỏm của mình, rồi ngâm nga câu thơ cóc: “Sáu mươi năm sống trên đời- Buồn lo nếm trải, sướng vui cũng đầy!” Cậu chủ nhà hàng mỉm cười: “Mai mời bác đến làm việc nhé!”
Sáng, tôi tới để quen với công việc, người ta đặt một bàn tròn có phủ khăn trắng ở vị trí vừa nhìn thực khách vừa thuận tiện cho bếp mang thức ăn ra! Người phục vụ đưa tôi vào bếp, gặp ngay cái nhìn không mấy thiện cảm của bếp trưởng: “Tôi làm việc bao nhiêu năm nay mới thấy cái nghề nếm thức ăn này!” Tôi mỉm cười không nói gì! Giờ làm việc của tôi bắt đầu từ 03 giờ chiều tới 10 giờ!
Chiều đến, băng rôn quảng cáo của nhà hàng ngoài những câu thông thường còn có hàng chử in đậm: “Có chuyên viên nếm thức ăn số 1…”
Những ngày sau đó nhà hàng đông hẳn lên, không biết là do duyên may của tôi hay…thời vận của chủ nhà hàng đã đến! Bếp trưởng nhìn tôi thiện cảm hơn, và ôi thôi tôi phải nếm thức ăn liên tục, rồi những vị khách vui tính tới mời bia, rượu ngon, tôi từ chối vì công việc không thể uống!
Sau một tuần thử việc, người quản lý hỏi về mức lương theo yêu cầu, tôi hơi khó nghĩ, tôi chỉ cần hưởng lương như người phục vụ, chủ yếu là vui! Thế đấy, tôi có lương hưu mà, thu nhập thêm thôi, công việc này cũng không vất vả gì!
Tôi có thêm nhiều bạn bè, là những thực khách vui tính, sau giờ làm việc thường kéo nhau đi uống cà phê hay hát hò, vui tươi, trẻ ra, vợ tôi nói thế! Sau hai tháng, bao thơ tiền lương dày hơn, nhưng vòng bụng tăng 5cm, và cân nặng hơn chuẩn 3kg! Ôi, ôi, sáng dậy sớm hơn chạy bộ thôi, vì những ngày đi làm khuya lười biếng hay ngủ dậy muộn!
Tới một ngày kia, tôi gặp chủ nhà hàng và xin nghỉ việc, nguyên nhân nhỏ thôi, “vết son trên vai áo”, bà xã lo rằng tôi sắp “hư” thân!
Thế đấy, nghề này đơn giản nhưng cũng có mặt trái của nó! Thực ra do tôi ham vui và hay cả nể bạn bè, có ai như tôi không!
Sóc Tím.
(15/10/2011)