Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Tản mạn: Quê hương.




Quê hương!



 



“Không ai yêu mẹ bằng con, không ai yêu con bằng mẹ. Mẹ là quê hương của con, quê hương với chuối ba hương, với cơm nếp mật với đường mía lau!” (Nguyễn Quốc Việt)

Mẹ là tất cả êm dịu ngọt ngào mà ta có được! Thương yêu con từ chín tháng cưu mang, sinh con ra mẹ chịu bao đớn đau, vất vả! Rồi nuôi dạy cho nên nên người, với bao hy sinh có khi mẹ quên cả bản thân mình!!

“Thương con mẹ hát câu êm đềm, ru lòng thơ ấu, quản gì khi thức trắng đêm. Thương con khuya sớm bao tháng ngày, lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn khôn!” (Lòng mẹ_ NS Y Vân.)

Con lớn lên thành tài, mẹ đâu đã hết lo âu, với mẹ, con lúc nào cũng còn bé dại! 

Khi con đi xa mẹ lo sương gió trên đường, không nghĩ tới thân mẹ héo mòn, không ai chăm sóc!

“Mẹ tôi, tóc sương nhuộm bạc tháng ngày. Mẹ tôi đau buồn nặng trĩu đôi vai. Bao năm nươi đàn trẻ thơ nhỏ dại. Cầu mong con mình sớm thành người dân!...” (Nhị Hà.)!

 Những đứa ra đi như những cánh chim tự do, bay đi khắp phương trời, biết đâu lòng mẹ nhớ nhung, đau xót! Ai ơi hãy một lần về bên gối mẹ, hãy lắng nghe tiếng ru ngày xưa, ngọt ngào tha thiết!

“Hãy quay về nhìn lại mình, nhìn lại dòng sông, một dòng suối mát trong! Hãy quay về để một lần được nhìn, một lần được nghe lời ngọt ngào ru thiết tha!...”


Còn cha ta:
“Ơn cha như nắng soi trong cuộc đời, người cho ánh sáng, người cho lẽ sống, ơn cha hai tiếng thương yêu vô vàn, sẽ không phai tàn, với bao năm trường!…”
Nhớ bóng cha cao gầy, nghiêng nghiêng trên đường nắng, mệt nhọc sau giờ vất vả mưu sinh! Con càng lớn lên, cha càng già đi, còm cõi, hao gầy...

“Ơn cha như Thái sơn cao bao tầng
Ngoài tuy cương quyết, mà lòng thương mến
Ơn cha như đuốc soi cao trên đường
Đuốc soi tâm hồn, giúp con tìm hướng!...”

Một ngày ta hát, cha mẹ là quê hương! Đã cho con khôn lớn nên người!
Ta tới một lúc làm cha làm mẹ, mới thấy được những nhọc nhằn mà cha mẹ đã trải qua, biết thương mẹ cha nhiều khi là quá muộn, cha mẹ đâu còn bên ta! Buồn!

                                                                     Sóc Tím.

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Tản mạn: Bước chân trong thi ca.



Bước chân trong thi ca




               Tranh thiếu nữ minh họa của Họa sĩ Đinh Cường.

Người con gái mang nét đẹp dịu dàng phải có một dáng đi chuẩn mực, đầy nữ tính, không hấp tấp, bước từng bước khoan thai, nhẹ nhàng…
Cô gái trong thơ Nguyễn Nhược Pháp, rất ngây thơ trong sáng:
Em đi chàng theo sau
Em không dám đi mau
Sợ chàng chê hấp tấp
Số gian nan không giàu!...
Ngày xưa là như thế, dáng đi cũng thể hiện đẳng cấp, giàu sang hay cùng cực!

Với Trịnh Công Sơn trong bài “Ở trọ.”
Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!...
Hỏi tại sao “Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều!”? Ồ, tại vì Thúy Kiều là người con gái đẹp nhất trong thơ Nguyễn Du!

Với Nguyễn Tất Nhiên trong bài “Hai năm tình lận đận” và dòng nhạc Phạm Duy:
Em thường hay mắt liếc
Anh thường ngóng cổ cao
Ngoài đường em bước chậm
Quán chiều anh nôn nao!...
Chàng thì cứ đợi chờ, cứ nôn nóng, nàng bước đi chầm chậm thôi, phố chiều còn bao cặp mắt nhìn theo người đẹp!

Nhà thơ Phạm Thiên Thư, với cô nữ sinh Hoàng Thị Ngọ trong bài thơ “Ngày xưa Hoàng Thị.” Nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ, rất dịu dàng, rất đáng yêu:
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê!...
Bước chân Ngọ đi qua nhẹ nhàng, êm ái đến “Chim non lề đường không giật mình bay đi mà nằm im giấu mỏ.”  Ngọ là hình ảnh của nữ sinh thời đó!

Và bước đi làm tan nát lòng người, Đoàn Chuẩn – Từ Linh với bài “Gửi người em gái”
...Nàng đi gót hài xanh
Nàng đi trong dạ sao đành
Đường xưa lối cũ ân tình nghĩa xưa...

 Em tôi đi, màu son lên đôi môi
Khăn san bay lả lơi trên đôi vai
Nhìn xác pháo bên thềm
Chạnh lòng tôi nhớ đến người em!...

Với bài hát “Tà áo xanh” cũng của Đoàn Chuẩn- Từ Linh:
Rồi chiều nao xác pháo
Bên thềm tản mác bay
Em đi trong xác pháo
Anh đi không ngước mắt
Thôi đành em!...
Lời thơ rất bình dị, nhẹ nhàng mà sao lòng nghe thổn thức, xốn xang, phải chăng là có sự đồng cảm. Người có tâm sự mà hát lên bài hát này chắc sẽ rơi nước mắt! Người viết chỉ muốn kêu lên: “Ôi những bước chân… sao mà nghe đau xé lòng!”
Sóc Tím.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Thơ Thiếu Nhi: Giận.


Giận!

(Tặng bé Sue.)
Đường trơn giày cũ đứt quai
Giọt buồn em khóc bên ngoài hiên mưa
Giận trời mưa hạt lưa thưa
Giận mẹ quên đón ban trưa lạnh đầy
Rồi em nhất quyết ngồi đây
Mẹ không đến đón không về nữa đâu!
Sóc Tím.
(23/07/2013.)


Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Thơ: Chuyển Ngâu.



Chuyển Ngâu.






Hình ảnh lấy trên Google, của tác giả Nguyễn Thị Kim Loan.

Sáng nay trời lại đổ mưa
Rơi rơi hạt nhỏ cho vừa nhớ nhau
Hay là trời chuyển mùa Ngâu
Qua tháng sáu cho Chức Ngưu sum vầy!

Sóc Tím.
(21/07/2013.)

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Thơ comment: Lạnh.




Lạnh!


 Ảnh đẹp mùa đông trên Google.

 Sàigòn chợt lạnh như đông
Tóc gió bay bay buốt cả hồn
Như có bàn tay êm dịu quá
Ấm lòng ấm cả một mùa đông!
Sóc Tím.
                                                               (19/07/2013.)
(Comment bên nhà Hồng Loan mang về tải lên để được chia sẻ!)

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

ThơTự do: Giọt đông.






Giọt đông.


    Ảnh đẹp mùa thu, lấy trên Google.

Sáng nay Saigòn trở lạnh
Dường như có chút mùa đông
Mưa nhẹ cho vừa ướt má
Em thơ ngây môi thắm nụ hồng
Người Saigòn thôi vội vã
Những ngày nắng vừa đi qua
Tận hưởng tiết trời êm ả
Trong thu vàng chớm giọt đông pha!

Sóc Tím.
(16/07/2013.



Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Bài đăng lại: Nhật ký của Quyên.





Nhật ký của Quyên.



Mẹ nói lấy người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc! Có thật như vậy hay không? 
Yêu nhau từng ấy năm, cưới về 6 tháng đã thấy ngột ngạt, nhà gì buồn hiu, mẹ chồng ít nói quá, anh ấy lại là con một, đi ra đi vào chán ngắt, hai đứa cũng hay kéo nhau đi chơi để “hâm nóng tình yêu”! Thế mà tình yêu chẳng nóng lên chút nào! Có lúc mình cũng nghĩ đến chuyện chia tay, về sống với mẹ cho đỡ buồn, nhưng đứa con trong bụng đang lớn dần, trời ạ, phải sống vì nó thôi! Ôi Mimi của mẹ, lớn lên con có hiểu và thương mẹ không!
Rồi đứa bé thiên thần cũng chào đời, ôi nó xinh xắn làm sao, nhìn con mẹ vui biết mấy, từ đây mẹ có người bạn nhỏ nhắn này, mẹ sẽ vui khi con vui, sẽ buồn khi con buồn, con ít khi khóc, cái miệng bé xíu hay mỉm cười trong giấc ngủ, ôi thật dễ thương!
Đông và mẹ chồng mình cũng rất yêu đứa bé, thay nhau săn sóc bé, vất vả quá nhưng họ không chịu kiếm người làm, nên mình cũng không thể yên tâm mà nghỉ ngơi! Bà nội với bà ngoại không hợp nhau nên mẹ chỉ tới thăm, nhìn con buồn buồn mà không biết làm sao giúp đỡ con!
Mình đổ bệnh hai tháng sau đó, nằm liệt giường, bác sĩ nói do trầm cảm sau khi sinh, phải tách đứa bé ra, và mình về nhà để mẹ săn sóc, cả tháng trời mới khá lên nhưng vẫn chưa lo cho con được, đứa bé được bà nội và cô bảo mẫu chăm nom, mình cũng yên tâm đôi chút!
Đi làm lại cũng đỡ buồn, đứa bé vẫn được chăm chút tốt nhưng sao mình có cảm giác mất mát! Đi làm sớm, bé còn ngủ, về tới tối mịt, đứa bé đã ngủ rồi, hơi buồn, nhưng rồi cũng quen dần. Đông vẫn ngọt ngào, vẫn quan tâm tới mình, nhưng sao mình thấy xa lạ và trống vắng quá, hình như bức xúc, hình như muốn nổi loạn, hình như đã hết yêu! Đứa bạn nói có chồng thành đạt, hiền lành, biết lo, không lăng nhăng là hạnh phúc lắm rồi, mình còn muốn gì nữa? Nhưng làm sao nó biết được hoàn cảnh của mình, bề ngoài êm ấm, sao trong lòng mình như có cơn sóng ngầm!
Chúa nhật, ngày lễ, Đông hay đưa mình về những nơi xưa, nơi mà hai đứa quen nhau, rồi nhắc kỷ niệm cũ, vẫn ngọt ngào nhưng hình như chỉ là ký ức, mình thấy tình yêu nguội lạnh dần, bên anh mình càng nghe lạc lõng, cô đơn hơn! Mình vẫn biết Đông là người chồng tốt, xa anh không biết mình có tìm được ai yêu thương mình hơn anh ấy, nhưng trời biết con tim nghĩ gì, thôi cứ để thời gian dần trôi…
Rồi tình cờ mình quen Huân, trong công việc, rồi hò hẹn, rồi yêu, mình biết đó là tình yêu mù quáng, nhưng vẫn bước tới, vẫn nói dối chồng là đi công tác xa để được ở bên nhau… biết là gian dối, biết là sai rồi nhưng vẫn không thể dừng lại, dù cả hai đều có những khoảnh trời riêng!
Hôm ấy Đông chờ cửa, mình về rất khuya, anh ấy rất buồn, trầm ngâm lâu lắm rồi nói là anh đã biết hết rồi, nếu có thể được thì mình nên dừng lại, đừng để quá muộn, hãy nghĩ đến đứa con rất cần mẹ! Và anh, anh còn rất yêu mình, rồi anh nói sẽ quên hết những gì đã xảy ra, nếu có thể hãy cùng làm lại từ đầu!
Với mình, tình yêu hình như đã hết, mình biết anh là người chồng tốt, nhưng con tim nói khác, nó cần những hình ảnh mới hơn, sống động hơn, nhiều khi đối tượng không cần phải cao hơn, không cần phải hoàn hảo hơn, nhưng phải phù hợp hơn, hấp dẫn hơn với mình, dù chẳng là gì dưới mắt những người khác…
Đề nghị ly thân, mình cũng hơi tiếc, nghĩ đến đứa bé nghe thương quá, nhưng mẹ không thể sống với ba con được nữa… lớn lên chắc con sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ, con nhé! 
Đông ơi đừng buồn, em đã bước đi quá xa rồi, không thể nào quay lại đâu, bây giờ chia tay nhau chắc sẽ nhẹ nhàng hơn cho cả hai, hãy xem nhau như hai người bạn anh nhé!
Mình biết cuộc đời không như mong đợi, không kết hoa trải lụa trên đường đi đến tình yêu! 
Tưởng Huân yêu mình hết lòng và sẵn sàng  bỏ vợ để đến với mình, nhưng không phải vậy, anh chàng khuyên mình trở về, đừng để đổ vỡ một gia đình! 
Chán thật, sao anh lại sợ thay đổi đến vậy, yêu sao không dám bước tới, đàn ông mà, mẹ vẫn nói lý trí họ mạnh hơn tình cảm, hay tình yêu đối với họ chỉ là trò chơi, rồi sẽ quên đi trong chốc lát! Ôi, sao mình ngốc nghếch vậy, sao có thể tin người một cách mù quáng vậy! 
Đã quá muộn để quay đầu trở lại, mà quay lại làm gì, tình yêu đã hết! Cả hai người đàn ông đều làm cho mình thất vọng, can đảm lên Quyên ạ, hãy tìm cho mình một lối đi riêng!

Sóc Tím.  

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Bài đăng lại: Nhân vật thứ ba.





Nhân vật thứ ba!
(Viết tiếp Chuyện của Đông.)


Từ hôm Đông tìm đến đây, không đêm nào mà Huân ngủ yên! Trong giấc ngủ chập chờn anh thấy mình đơn độc trên một bãi biển xa lạ, và kìa Thư đang trên con thuyền nhỏ trôi đi xa xa… rồi một cơn sóng dữ nổi lên, cuốn con thuyền trôi phăng phăng rồi chìm trong làn nước biển xanh thẳm! Hốt hoảng Huân hét lên: Ôi Thư, Thư ơi… 
Giật mình mồ hôi ướt đẫm, chỗ nằm bên cạnh lạnh ngắt, Thư về nhà mẹ từ hôm trước, và ở lại để tiễn người chị đi xa!

Nhớ đôi mắt tròn to buồn buồn, Thư ra vào lặng lẽ như một cái bóng từ khi biết chuyện đó! Sao em lại im lặng vậy, thà em cứ nói ra, hay khóc lóc làm dữ cũng được, để tôi được trả lời, để tôi được bực mình, được kiếm cớ để mà giận hờn, gây sự với em, như vậy chắc tôi sẽ được nhẹ lòng hơn! Đằng này, em vẫn dịu hiền, vẫn nói năng nhỏ nhẹ, vẫn hiện diện trong tôi như một thiên thần bé nhỏ mà ngày xưa tôi đã nâng niu như một báu vật, cho tới tận bây giờ…Em như thế tôi đau như xé lòng, em biết không?

Hôm qua đi uống với Nhân, sau vài ly nhỏ, hắn hỏi chuyện về Quyên, về Thư. Nhân hỏi vì sao mình có thể làm khổ Thư, một cô gái bé nhỏ, hiền lành như thế, nếu không còn yêu nữa sao không nói ra, chia tay nhau có phải tốt hơn cho cả hai người không, hết yêu thì ràng buộc nhau làm chi nữa! 
Mình biết ngày xưa hắn cũng yêu Thư, hắn nói vì Thư đã chọn mình nên hắn bỏ cuộc, chứ hắn vẫn chưa quên được Thư, bằng chứng là hắn vẫn còn độc thân! Mình im lặng như ngậm kẹo, mình biết mình còn rất yêu Thư, vậy tại sao, tại sao, mình không trả lời được!

Huân nhớ lại lần đầu gặp Quyên, cô khá xinh, nói năng hoạt bát, lôi cuốn… Bản năng thích chinh phục nổi dậy trong Huân, ban đầu cũng chỉ để đùa vui, rồi dần dần gắn bó với nhau như quen biết tự thuở nào! Quyên nồng nàn quyến rũ, ngọt ngào và đầy đam mê, Huân bị cuốn hút vào Quyên và dần dà cả hai trở thành một đôi nhân tình say đắm!

Một chiều ấm áp, nhìn thấy Quyên hơi buồn, không sinh động như những lần hẹn trước, Quyên nói muốn ly hôn với chồng, mình hơi ngỡ ngàng:
“Em còn một đứa con, tính chuyện chia tay thì đứa bé em tính sao?”
“Lớn lên nó sẽ hiểu!”

Không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, tan vỡ một gia đình cũng có một phần lỗi của mình đây! 
Nhìn vào mắt Quyên, muốn nói rằng em đừng quá vội vàng, hãy suy nghĩ thêm, mà sao không nói được!
Hình ảnh dịu dàng của Thư lại hiện về, không, mình không muốn mất em, không bao giờ mình nghĩ rằng sẽ ly hôn, em là tất cả sự dịu dàng êm ái mà mình có được! Em còn là chốn yên tĩnh mà mình muốn tìm về sau những cơn sóng gió bên ngoài! Mình có thể chịu được mọi thứ, chịu mất hết mọi thứ, nhưng không thể để mất em, chỉ nghĩ tới thôi là lòng mình nghe chùng xuống rồi, nếu phải chia tay, ôi, mình không muốn nghĩ tới nữa!...

Huân cắn môi cho thật đau, cho tỉnh táo hơn, rồi nói với Quyên:
“- Hãy dừng cuộc chơi, hãy nhìn lại chính mình! Em nên quay về với tổ ấm của mình, cuộc đời không đơn giản như em nghĩ đâu!”
Quyên ngạc nhiên sửng sờ trong thoáng chốc, rồi tự ái nổi lên, cô quay quắt giận dữ:
“- Em chán rồi, em sẽ ly dị dù anh bỏ cuộc, em không buộc anh phải làm gì, bọn đàn ông các anh là chúa sợ trách nhiệm, sợ thay đổi, hừ, dù thay đổi sẽ tốt hơn!”
“- Quên đi, quên đi Quyên à, không thể sống như vậy, mình đang làm đổ vỡ cả hai gia đình!...”
Quyên ôm đầu tức tối:
“- Em không muốn nghe, anh không biết yêu thương gì, anh …anh hèn lắm…”

Quyên đứng lên chạy vụt đi, Huân ngồi đó ngơ ngác bàng hoàng, kết thúc rồi sao, đơn giản như vậy sao, mình còn tiếc à, hay mình tham lam quá, bình tĩnh lại đi, cô gái mạnh mẽ đó sẽ vượt qua cú sốc này và có thể làm lại từ đầu! Không phải mình muốn như vậy sao? Ôi, mình không hiểu nổi mình nữa, cố lên tên lính yếu đuối trong tôi, quên, quên hết, nhưng liệu Thư có thể tha thứ cho mình không, dù sao cũng phải làm hết sức mình, tôi ơi!

Suy cho cùng thì mình cũng phải cám ơn Đông, dù hắn đã làm mọi việc rối tung lên, nhưng nhờ đó mà mình tỉnh thức và nhận ra tình yêu đích thực của mình là ở đây, điểm dừng chân cuối cùng của mình là ở đây, Thư ơi, tha thứ cho anh, em nhé!

Sóc Tím.
 


Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Bài đăng lại: Chuyện quanh tôi (2).





Thư.
(Viết tiếp Chuyện của Đông.)



Cô lảo đảo đi vào sau khi đã đóng sập cánh cổng nặng nề phía sau lưng! Người đàn ông đó là ai, vợ anh ta là ai? Huân đã ngoại tình với người phụ nữ đó sao?

Cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài, hoa giấy vẫn rơi đầy dưới chân, mắt mở to nhìn về đâu đâu, kỳ thực cô chẳng thấy gì trước mặt, chú cún con quấn quýt dưới chân, cô vẫn thường hay bế chú lên, nhưng lần này cô như bất động, chừng lâu lâu cảm xúc cơ hồ lắng xuống, cô thở hắt ra một hơi dài, trời ơi, chuyện gì vừa xảy ra nơi đây!…

Những ngày qua trôi về, giấc mơ thời con gái ngọt ngào, giản dị. Hồi đi học Huân là người trồng cây si trước cổng trường, rồi đón cô về trên đường ngập lá me non! Ra trường, đi dạy rồi lấy chồng, tất cả êm đềm, nhẹ nhàng như có sự sắp đặt sẵn, bạn bè cho là cô có phúc, chồng đẹp trai, giàu có và rất mực yêu thương cô!

Ai đã trải thảm hoa trên đường đến tình yêu, như cô bé được nuông chìu, không phải đấu tranh, không phí hoài công sức, quá dễ dàng để có được môt cuộc hôn nhân mà nhiều người mơ ước! Nhưng đó có phải là tình yêu? Giờ đây cô nghe như mất mát và hụt hẫng! Như cô bé bị cướp mất con gấu bông mà cô yêu quí nhất, tiếc rẻ và xót xa, ước gì cô khóc được giờ này, nhưng nước mắt đâu hết cả rồi!

Cúi xuống bế chú cún con lên, ôm nó vào lòng, ve vuốt, cô thì thầm: “Chắc chỉ có mày mới biết thương tao!” Chú cún như biết nghe, vẫy đuôi và liếm tay cô chủ!

Cô nhớ lại, thời gian gần đây Huân có gì đó là lạ, hình như hơi buồn, hơi lo ra, cô có hỏi thì anh nói là vì công việc,… đêm trước điện thoại reo khi anh đang tắm, cô mang vào cho anh, anh có vẻ bối rối, cô hơi thắc mắc nhưng không hỏi, mẹ nói đừng để ý nhiều quá, đàn ông họ không thích mình tò mò đâu!

Bây giờ thì làm gì đây, nói ra hay im lặng? Với bản tính khép kín và chịu đựng, cô chọn lặng thinh, để coi sự việc diễn biến ra sao! Cô cắn môi suy nghĩ, có nên nói cho mẹ biết không, ồ không, mẹ vốn yếu tim, tránh cho mẹ khỏi lo buồn! Nói cho nhỏ Mi biết nhé, lại càng không, nhỏ hay nghi ngại đàn ông, sợ lấy chồng rồi sẽ khổ vì thói trăng hoa của các ông, giờ mà biết chuyện này, chắc nhỏ sẽ ở vậy cả đời! Vậy thì làm sao đây, nín lặng thì làm sao chịu nổi, chắc tim nổ tung quá!

Cô vào phòng tắm, mở nhạc thật to, tiếng nhạc hòa với tiếng nước chảy làm lòng cô dịu xuống, cô cứ nằm yên, nằm yên, tận hưởng làn nước ấm áp, chắc là lâu lắm, Huân đập cửa: “Em ra đi, coi chừng bị cảm!” Cô bước ra, nhìn ánh mắt Huân bối rối, cô quay đi, im lặng, nước mắt chực trào ra, nhưng cô không khóc! Nếu cô khóc lúc này thì sao… Diễn biến sự việc chắc Huân đã biết hết vì anh nhìn ra từ cửa sổ, nhưng giờ này anh không biết phải làm gì!

Đông đón Thư trước cổng trường sau giờ cô lên lớp, cô theo anh với những bước chân vô hồn! Sao mà trùng hợp vậy, xe của Đông dừng lại ở một nhà hàng quen mà trước đây Huân hay đưa cô tới, cũng khung cảnh đó, cũng nhạc, cũng hoa hồng mà cô nghe cô đơn làm sao! Đông ngồi đối diện với cô, giờ cô mới nhìn thật gần con người bị phản bội kia, từ dáng dấp đến khuôn mặt rất đàn ông, đặc biệt đôi mắt hớp hồn với ánh nhìn ấm áp, chắc là bao cô chết mệt đây, thế sao anh lại bị vợ bỏ nhỉ?

Hai người đồng cảnh nhìn nhau yên lặng, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ riêng! Cô vẽ ra viễn cảnh một cuộc chia tay, rồi mảnh vườn hoa hồng, rồi cún con, rồi sáo Chip vẫn hay gọi “Thư ơi”, bỏ hết, bỏ hết về sống với mẹ ư, liệu mẹ cô có chịu nổi cú sốc này không?

Đêm Saigon rực rỡ đèn màu, trời hiu hiu gió, suốt đoạn đường về cả hai người lặng lẽ, không ai nói gì với nhau, cô luôn tránh ánh mắt của Đông, vừa như buồn bã, vừa như đau xoáy tận tâm tư! Cô sợ…mà không biết sợ gì nữa!
                                                                        
                                                 Sóc Tím.






Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Bài đăng lại: Chuyện quanh tôi. (1)




Hắn!
(Viết cho Đông với sự đồng cảm!)




 Đêm Sài Gòn

Hắn ngồi đó, tiếng nhạc đã chùng xuống như lòng hắn say say, đáng gì đâu chỉ 2 sec nhỏ, sao vậy, ôi, hắn quên mất chầu bia ban chiều, chiến hữu rã rời say! Bụng đói cồn cào, hắn không muốn quay về, có còn gì đâu, có ai chờ đâu, giờ này chắc Quyên đã ngủ rồi, và đứa bé vẫn hồn nhiên bên người bà, tiếng ru à ơi như thuở nào, hắn đã quen thuộc từ thời bé dại!
Một chút nhớ bâng khuâng, đôi mắt Thư mở to mơ màng và thật buồn, lần đầu tiên hắn đến đây, để làm cho ra lẽ với tên đàn ông quyến rũ vợ mình, hắn đã ngồi quán café góc phố suốt hai hôm để theo dõi Huân, rồi quyết định sang bấm chuông ngôi nhà có cánh cổng màu xanh đó!
Người con gái tóc dài bước ra, ôi, cô đẹp quá, hắn nói muốn gặp bà Huân, “Là tôi đây!” Cô gái nhìn hắn với ánh mắt dè dặt, dò xét! Lặng đi một chút, hắn nhỏ nhẹ: “Cô đẹp lắm, cô biết không!” “Cám ơn!” Rồi cô quay vào trong.
Lần sau, hắn biết rõ là Huân đang ở nhà, vẫn giọng điệu như hôm trước, hắn nói, “Cô đẹp và còn hấp dẫn nữa!” “Ừ, biết rồi, thì sao?” Cô trả lời cứng rắn, dường như đã được chuẩn bị từ trước! “Cô nói với chồng cô, xài đồ nhà đi, đừng theo đuổi vợ người khác!”
Cô gái mặt tái mét, mắt mở to như chực khóc, lảo đảo chạy vào trong! Còn hắn thì đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm gì nữa! Kịch bản cũ kỹ đó làm tim hắn đau nhói, và đôi mắt cô gái đã ám ảnh hắn cả vào giấc mơ!
Hắn đón cô sau giờ làm việc, cả hai đi vào một quán kem, như đã quen biết tự bao giờ, rồi cùng lặng lẽ, hình như không biết nói gì với nhau!
Hôm đó sau một trận cãi nhau dữ dội, hắn và Quyên không nhìn mặt nhau, cô đi về khuya lơ khuya lắc, chẳng màng gì tới đứa bé, bỏ mặc cho bà nội chăm nom! Hắn bình tỉnh quan sát mọi việc, và nghĩ rằng chắc là “hết thuốc chữa!”
Gặp Thư hôm nay như hai người đồng cảnh, có chút cảm thương hồng nhan đa truân, người như thế sao Huân chẳng động lòng! Nếu là hắn… Ừ, thì sao nhỉ, ai mà biết được dù đã yêu nhau suốt hai năm, cưới cũng đã hơn hai năm, tình yêu sao mà mau phai nhạt, có phải là tình yêu? Quyên, cô kế toán năng động, rất vừa lòng giám đốc, Huân là đối tác của công ty, cùng gặp gỡ và vướng vào nhau từ lúc nào, khi hắn biết thì sự việc đã quá muộn rồi, thậm chí khi cãi nhau, Quyên còn đòi chia tay, cô không màng gì đến đứa con còn bé dại!
Hắn cũng muốn mở lời hỏi thăm coi dạo này Huân đối xử với cô thế nào, nhưng nhìn cô buồn buồn, hắn tự dưng nín lặng, không nên khơi dậy nỗi đau! Hắn tự hỏi sao dạo này hắn chỉ nghĩ đến Thư, cả khi ăn, khi làm việc, … cô đã hiện diện trong đầu, trong tim hắn mất rồi!
Cả hai ra về, trời đêm mát dịu, hắn nhìn Thư nao nao, sao lại thế, em tươi tắn như bông hoa đầu mùa, mai rồi sẽ ra sao? Hắn thở dài thầm ao ước một sự trao đổi kỳ diệu! Ôi, sao một kẻ không chung tình như Huân mà được cả hai người con gái mến thương, còn hắn, cũng được tiếng là chồng tốt và địa vị xã hội có thua kém gì ai đâu, thế tại sao, tại sao?...

Sóc Tím.