Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Chuyện của tôi.



Bản vẽ!
Hồi ấy, đêm nào anh cũng cố sửa chữa lại bản vẽ cho mình! Xong, ngày mai lại thay đổi, trong giấc ngủ chập chờn anh cố gắng, cố gắng cho hoàn tất! Sáng, thấy mắt anh thâm quầng, Mi lo lắng không yên! Ngày qua ngày sự việc ấy cứ lặp lại, uể oải, mệt mỏi, anh sắp gục ngã! Mi cứ nghĩ là anh bị bệnh nghề nghiệp, nói anh đừng làm việc quá nhiều không tốt cho sức khỏe, nhưng anh không nghe, vẫn cứ như thế!
Một ngày kia anh ra đi lặng lẽ dù bản vẽ vẫn chưa hoàn tất! Như bí mật của một điềm gở, Mi không biết phải làm gì tiếp tục, phải làm gì để hiểu thêm về căn bệnh hiểm nghèo mà con người đành chịu bó tay!
Hôm nay bước ra khỏi phòng Bác sĩ tư vấn, Mi như không tin ở tai mình nữa!
Từ A tới Z chổ nào cũng hư hao! Ừ, thì do tuổi tác, cũng có một phần, nhưng có điểm hơi bất thường, bác sĩ nói: “Chị không bị thiếu máu, nhưng kích thước hồng cầu nhỏ, chỉ bằng 2/3 hồng cầu bình thường, nhịp tim chậm nên đôi khi lượng máu không lên não đủ, gây chóng mặt…” Trời ạ, lắm trò, Mi cũng đang nghe chóng mặt đây!
Con gái lên mạng tìm thông tin, qua một lần mất mát nó đâm ra lo lắng cho mẹ, gọi về nói: “Hồng cầu kích thước nhỏ có thể là khởi đầu của ung thư kết tràng, mẹ đi tầm soát ngay  nhé!” Trời ạ, sao bản vẽ của mình nhiều lỗi quá vậy, làm sao sửa lại cho đúng đây, thật là bối rối!
Thôi, mặc kệ, ngày mai có chuyện của ngày mai! Một nhà hiền triết nói: “Ngày mai rồi sẽ muộn!” Có thật như thế không? Lại phải đi chỉnh sửa bản vẽ thêm lần nữa!
Sóc Tím.
(21/04/2012)

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Đọc thơ Vũ Tuấn Anh.




Đọc “Thì thầm đường quê”
của Vũ Tuấn Anh.



Nhận được tập thơ từ ... mới quen Lẩm Cẩm, đọc hoài, mỗi bài có nét riêng, không biết phải bình sao nữa! Thôi cứ viết lên đây ý tưởng của mình để cùng chia sẻ với bạn bè vậy! Nhiều bạn đã viết lời bình hay và sắc sảo như cô giáo Hoàng Hôn Tím, Hoa Hồng Gai,… ở đây Sóc không nghĩ mình có thể viết như những nhà phê bình, mà chỉ muốn nói lên cảm tưởng và những suy ngẫm của mình!
Đi từ đầu với chút mộc mạc đơn sơ:
Dường như đường nói thì thầm
Rằng tôi cứ để chân trần như xưa
(Thì thầm đường quê.)

Gợi cho ta hình ảnh cậu bé đầu trần chân đất khi xưa, chạy lon ton trên con đường quê thân quen, với một chút bồi hồi nhớ lại thời đi học:
Để xem còn nhớ câu thơ
Gửi cho bạn gái trong giờ ra chơi!
Gặp bạn thời trẻ con, cùng chăn trâu, đánh dậm:
Cho dù ai có là ai
Nên ông, bà vẫn bá vai tao mày.
Không biết đây có phải chuyện tình giấu kín cùa nhà thơ hồi đó không, mà “Bỗng dưng.”
Bỗng dưng tôi nhớ người ta
Nhớ chiếc răng khểnh, làn da mịn màng…
Bỗng dưng lại nghĩ vẫn vơ
Chẳng hay người ấy mong chờ mình không?
Để rồi “Anh không ghen đâu” nhưng mà:
Anh không ghen với ai đâu
Chỉ mong em chẳng đi lâu một mình.
Lớn lên, xa nhà nhưng không quên mẹ già hôm sớm cô đơn:
Vượt qua mưa nắng sương rơi
Nuôi con khôn lớn không lời kể công
Chắt chiu như một dòng sông
Mẹ cho con hưởng cánh đồng phù sa.
Chiến tranh, người cha đi biền biệt qua bao năm tháng:
Mịt mùng không một dòng tin
Hậu phương mẹ ngóng con nhìn trời xa
Mong sau sớm biết mặt cha…
Rồi cha trở về, niềm vui và vết thương của những ngày chiến đấu:
Cha về dẫu chẳng vẹn nguyên
Mấy phần sức khỏe gửi miền sương pha…
Còn trong ký ức cha già…
Chiến tranh như vẫn mới là hôm qua!
Và hạnh phúc của mẹ chưa trọn vẹn, cha già mãi yếu đau, mẹ vẫn ngày đêm vất vả:
Nhìn mẹ chăm sóc cho cha
Bỗng nhiên con thấy mình là đứa hư
Cần tìm đâu nữa câu từ
Bình dị đời mẹ đẹp như đất trời.
Với người yêu dấu, Tuấn Anh là người chồng ngọt ngào, bình dị, …
Hai ta như đất với cây
Phải chọn lại vợ em đây vẫn cùng.
Hay là:
Giữ riêng mình chút dại khờ
Phải chăng là để câu thơ vĩnh hằng.
Nhưng đôi khi con mắt liếc ngang, làm sao trách được hồn thơ, nhưng kịp dừng lại, và …hứa hẹn:
 Không làm phu phụ kiếp này
Ta làm tri kỷ… giãi bầy nhé em!
Ôi, sao mà họ đẹp thế, làm nhà thơ nao lòng:
Sao không giấu má lúm xinh
Làm anh cứ ngỡ là mình còn xuân.
Nhà thơ nhìn cuộc đời là thơ, cảnh đẹp, người đẹp, hoa xinh …mê câu hát hội Lim…
Bóng ai “ngồi tựa mạn thuyền”
Để ai tơ tưởng hão huyền mộng mơ.
Hay là:
Cùng yêu Quan họ quê nhà
Nhưng mong hơn nữa được là phu thê
Để không phải đợi xuân về
Gặp nhau “Giã bạn”…, nguyện thề chẳng trao.
Đi khắp nơi, rồi về lại quê nhà, với Hương Bưởi thơm bay:
Hương thầm ngan ngát bay xa
Tháng Giêng vẫn thế như là ngày xuân
Với tháng ba hoa Gạo đỏ:
Tháng ba hoa Gạo chong đèn
Nhớ thời vụng dại yêu em ngày nào…
Tỏ bày qua những trang thơ
Nhớ mầu hoa đỏ ước bờ môi em!
Thật lãng mạn, thật đáng yêu!
Nao lòng ngắm cánh hoa Sưa
Cầu cho đừng gió, mong mưa nhẹ nhàng.
Về phố, cảm giác gò bó, đơn điệu, nghe tâm tình của nhà thơ qua bài “Chanh ở phố!”:
Cây chanh trồng ở ban công
Tốt tươi nhưng chẳng trổ bông hoa nào
Mùi thơm cũng bị hư hao
Thì ra đâu phải lên cao mà mừng!?
Thật thú vị phải không, Thơ Tuấn Anh bình dị, dễ thương như lời thì thầm, như tính cách của con người bạn ấy, từ tốn mà sâu sắc, đơn giản mà đi vào lòng người... Những bài thơ rất đời thường nhưng không dễ dãi, tầm thường,... mà rất nội tâm nếu ta chịu khó đọc và suy ngẫm một chút, ta thấy rất thơ, rất đáng được gọi là một nhà thơ của công chúng!
Sóc Tím.

(21/04/2012)


 

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Thơ tình tím.


Người ơi!



Chỉ cần người nhớ đến ta
Ưu phiền bỗng chốc hóa là phù vân
Trở mùa mưa gió bâng khuâng
Tim ta loạn nhịp như lần mới yêu
Ta về gom hết nắng chiều
Thả vào cơn mộng hắt hiu cõi tình!
Sóc Tím.
(18/04/2012)

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Biển và Em.



Biển và Em!

Em gọi Biển là Monsieur De La Mer, Biển thích như vậy! Biển của Em ít khi nổi sóng, không hay giận dữ vì làm sao mà Biển giận được Em, giận Em rồi ai có thể làm cho Biển vui cơ chứ! Em cũng biết lợi thế của mình, Biển hay nói Em không đẹp nhưng dễ thương, thật nhé! Có lần Biển nói Em trẻ con quá, Em chỉ cười, Em cố làm người lớn một chút, nghiêm trang một chút, Biển lại nói Em cứ trẻ con đi, không sao đâu, Em làm ra dáng như thế chẳng giống Em chút nào!
Biển hát rất hay, hát bè càng hay hơn! Không bao giờ Em có thể hát bè, Em giữ được không ngả sang bè của Biển là may rồi! Biển khen Em hát hay, Em cười: “ Thật không, ừ, mà chắc Em hát hay đó chứ, mũi Em phồng lên rồi nè! “Thương nhau ngày mưa” nhé, bài này bè hay lắm!” Biển dạo đàn, và hát! "Thật thú vị, hai đứa là một đôi song ca tuyệt vời anh nhỉ!" Biển mỉm cười: “ Em ra cửa coi có ai cầm cây sắp đánh tụi mình không, hát gì mà kinh thế!”
Biển chạy trước, xa thật xa, núi cao đầy tuyết, Em chạy theo, đưa tay vẫy vẫy, Biển cười giòn giã, rồi lại chạy tiếp, Em không thể theo kịp, linh cảm Biển không về, Em cố đuổi theo, Biển xa dần, xa dần, chỉ còn một chấm nhỏ, rồi mất hẳn… Từ đó Em mãi đi tìm, mà không biết tìm đâu!
Chiều nay hát, bạn đệm đàn, vẫn những bài hát ngày xưa, nhưng bạn không biết “bè” như Biển ngày trước, làm Em nhớ quá! Chỉ một mơ ước đơn giản, về hát bè với Em một lần, thu vào tim, thu vào mắt, để dành cho ngày mai! Nhưng không được đâu, trời ạ, chắc Em phải đi tìm người hát bè, nhưng biết tìm đâu, làm sao có một Biển của Em ngày trước!
Sóc Tím

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Tản mạn.



Khi người ta khóc!



“…Khi người yêu tôi khóc xin rất im lìm, như từ lâu tôi giấu những cơn muộn phiền. Xin đừng đem nước mắt gợi xóa niềm đau, cho yêu thương đó em còn được giữ trên tâm hồn rất lâu!..”
(Trần Thiện Thanh.)
Khóc, có nhiều nguyên nhân để khóc, vui quá: khóc; buồn quá: khóc; sung sướng: khóc; giận hờn: khóc; xum hợp: khóc; chia ly: khóc; …. Vậy thì, tại sao người ta khóc? Trời ạ, thật là khó hiểu!
Hồi còn bé, em nũng nịu đòi quà, không được, em khóc, mẹ dỗ dành, tủi thân, em vẫn khóc dù đã được dúi vào tay gói kẹo rồi!
Trẻ con đã thế, người lớn càng phức tạp gấp ngàn lần hơn! Người yêu đi xa, nhớ quá: khóc; người về gặp nhau: khóc, ôi sao nước mắt ở đâu mà nhiều quá vậy, nó tuôn rơi thấm ướt cả vai anh! Đây gọi là khóc trong hân hoan, như thế nước mắt đâu chỉ diễn tả nỗi buồn, em cười bẽn lẽn mà nước mắt cứ rơi! Ai cấm em vui mà khóc cơ chứ!
Một lần chia tay, biết là mất nhau vĩnh viễn, em đã khóc, nhưng không thấy có giọt nước nào, chỉ nhìn vào khoảng không, hình như xa lắm, hình như chăm chú lắm, em thấy gì ở đó mà bạn bè đưa tay vẫy vẫy, em vẫn không chớp mắt! Thật kỳ lạ, nước mắt giờ đi đâu cả rồi, giá mà em nhỏ được vài giọt nước mắt nhỉ, dù sao cũng thấy được dấu hiệu của sự sống! Đây gọi là chết lặng, mà thường mỗi chúng ta gặp ít nhất một lần trong đời!
          “Em ơi khóc đi em, khóc đi em!
Lên xe tiễn em đi, chưa bao giờ buồn thế, trời mùa đông Paris, suốt đời làm chia ly!...” (Phạm Duy.)
“Hãy khóc đi em, dòng nước mắt sẽ bay trong trời, làm cơn mưa rớt trên chăn gối, lời cỏ cây hát trên da người…”
(Trịnh Công Sơn.)
Tôi say những câu hát nay, dù đời sống không là ủy mị, nhưng ai cấm ta có những phút mềm lòng cơ chứ, vì ta là con người mà!
Sóc Tím.
 
 

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Thơ tình tím.




Mưa!

Phố quen dâng nước thành sông
Em chờ ai giữa mênh mông nỗi buồn
Chiều về mưa vẫn cứ tuôn
Làm sao anh đến bên em, hỡi tình!
Sóc Tím.

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012



Thư giãn!
( Sưu tầm)

( Sóc Tím mời các bạn cùng cười thật thoải mái nhé!)
         
          Công ty tổ chức họp Công đoàn để kiểm điểm một đôi yêu nhau, cô nàng lỡ dại để dính bầu! Vì là việc khá tế nhị nên người ta tách riêng cô gái để nói chuyện cho kín đáo.
Bà thư ký công đoàn nói:
          - Sao em dại vậy, con gái gì mà không biết giữ thân, nhỡ nó không chịu cưới em có phải dang dở cả đời không? Bây giờ em tính sao đây, thật là khổ!
Cô gái thút thít khóc, rồi nghẹn ngào nói:
          - Em đâu ngờ sự thể lại như vầy, em nghĩ cái ấy là của em, em muốn cho ai thì em cho. Em đâu có biết công đoàn cũng quản lý cái ấy của em…


          Ông thánh Phêrô đang đứng trước cổng thiên đường, vì càng ngày luật lệ càng khắt khe nên ít người được lên đây. (Cũng có thể vì người tốt càng ngày càng hiếm hoi!)Vì thế nên thiên đường vắng ngắt, buồn hiu!
          Ơ kìa, có một tên thanh niên cứ nhào vô cửa rồi lại nhảy ra, năm lần bảy lựơt như vậy! Thánh Phêrô bực mình quá rình bắt cho được đem về hỏi cung, ông Thánh hỏi:
          - Nhà ngươi định phá cổng nhà trời hả, sao cứ nhảy vô nhảy ra hoài vậy?
Người thanh niên xanh mặt, run rẩy nói:
          - Dạ, con đâu dám làm vậy, tại ở dưới… người ta đang cấp cứu con!



          - Thưa Cha, đêm qua con mơ thấy con được lên trời!
          - Thật chứ, anh thấy trên đó thế nào?
          - Con leo lên một cái thang cao lắm, người ta cho con một viên phấn để con đánh dấu tội lỗi của mình vào mỗi bậc thang. Con đang đi lên thì gặp một người đang đi xuống, Cha biết đó là ai không?
          - Là ai vậy, có quen với ta không?
          - Là Cha đó, con hỏi: " Cha xuống làm chi?" Cha nói: " Cha xuống xin thêm phấn!"
Sóc Tím.

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Thơ tình tím.





Tháng tư!

                                         Anh có về lại
Qua phố ngày xưa
Chùm hoa biếc trắng
Thơm ngát giữa mùa
Con phố Duy Tân
Mưa lá me xanh
Đường của chúng mình
Giờ xa lạ quá
Mình em lặng lẽ
Trong chiều bơ vơ
Chút nắng ngày xưa
Ấm hồng đôi má
Môi ai chín đỏ
Chờ nụ hôn nồng
Sáo đã qua sông
Sao mình vẫn đợi!
Sóc Tím.
(02/04/2012)