Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

ĐI LẠC.





                                ĐI LẠC.


Người ta nói khi một đứa bé rời tay cha mẹ, đi loanh quanh đâu đó, mãi mê ngắm nhìn những món đồ chơi đẹp, những cô búp bê xinh ơi là xinh, mơ ước đem hết về nhà mình, và rồi sẽ cùng các bạn vui chơi thỏa thích…đang mơ màng bất chợt nhìn quanh không thấy người thân, hoảng hốt, khóc lên tìm kiếm, bé biết mình đã đi lạc!
Chúng ta những người trưởng thành đi lạc như thế nào? Chúng ta cũng đi lạc đó chứ và rất thường như thế mà ta không biết. Một người đàn ông kia mải mê kiếm tìm một cuộc sống giàu sang, mục đích ban đầu rất đẹp là làm vợ con được sống sung sướng hạnh phúc, anh đâu biết là mình càng ngày càng rời xa hơi ấm gia đình, khi nhìn lại quanh mình không còn ai, cô đơn, chán nản, anh quay lại tìm chính mình qua những con người xa lạ, sẵn sàng mỉm cười và mong được anh yêu, (dể hiểu thôi, anh thừa tiền mà, sao không kiếm được một tình cảm, cô thư ký mơn mởn đào tơ kia đang chờ đợi rơi vào vòng tay ông chủ cô đơn! )Và những ngày vui nối tiếp nhau làm cho anh ngất ngây, quên mất thực tại là những gì của mình không còn nữa, bây giờ thì anh thực sự đi lạc rồi mà khó có thể tìm lối quay về!
Một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có và thành đạt, là mơ ước của nhiều người, cô tìm vui bên những thành quả trong công việc, bên những bè bạn vui trong chốc lát, chừng quay lại nhìn mình, đã lạc mất tuổi xuân! Có người hốt hoảng kiếm tìm, có người mãi mê lãng du trong cõi mộng, giật mình tỉnh giấc họ thấy cô đơn, bạn bè đã an vui, hạnh phúc! Họ nghĩ phải chăng có một gia đình yên ấm thì mới là người ổn định, vậy độc thân thì sao? Có phải họ là những người thất bại hay không? Tôi nghĩ dù sao thì họ cũng đã đi lạc, và lối về thì quá chông chênh!
Hôm qua đọc báo, thấy những điều ngán ngẩm, những cuộc ly hôn tưởng chừng như rất vô lý, có những đôi đưa nhau ra tòa để chia tay, mặc dù họ đã chung sống với nhau hằng hai, ba mươi năm hay hơn nữa! Họ đã đi lạc đường trong cuộc hôn nhân đó, nói cách khác là họ đánh mất chính bản thân mình.
Có nhiều nguyên nhân mà trong có là con cái là quan trọng nhất, nhiều phụ nữ cam tâm nhẩn nhịn, chịu đựng để con cái đừng mất cha, khi con đã lớn, họ chờ đến lúc chúng thành thân, mới nghĩ về mình, họ quyết định thà chia tay để sống nốt những ngày tự do cuối đời, còn hơn phải chịu đựng như đã bao năm qua đã sống, con cái lúc này có nghĩ đến để yêu thương mẹ hơn, hay mãi trách hờn vì sao không thể chịu đựng thêm nữa, giọt nước dù bé nhỏ nhưng đủ làm tràn ly, thế đấy, thôi cứ để cho các đấng sinh thành tự nhiên chọn lựa. Có người nói sao không sống với nhau như những người bạn, đó là lý thuyết suông thôi, thực tế thì khác hẳn, cứ tới lúc đó đi rồi sẽ biết, nếu là một người đàn ông gia trưởng, họ có chịu xem người bạn đời (dù đã ly thân,) là bạn không, hay vẫn phải cơm bưng nước rót, hầu hạ như thế là bạn bè sao? Nếu không còn tình cảm, chia tay là điều tốt nhất cho cả hai, theo tôi, những người trẻ tuổi, hãy nên sống thực với lòng mình, đừng cố chịu đựng, đừng vì một nguyên nhân nào khác, tình yêu có tiếng nói riêng của nó, có khi lý trí cũng không can thiệp được!
Tôi đã sống, đã nhìn thấy nhiều trường hợp, có những người đàn ông trí thức, nổi tiếng nữa chứ, người vợ cũng không kém cỏi gì, bên ngoài ông rất sang trọng, hào hoa, nhỏ nhẹ, lịch sự với những người ông tiếp xúc, về tới nhà mọi sự khác đi, ông dè sẻn từng lời nói, ra lệnh, lệnh, và lệnh… và vợ khi đó chỉ là người hầu, tuân theo mệnh lệnh của ông chủ, thế đấy, họ chỉ chờ cơ hội để ra đi! Có người bảo sao không có ý kiến, không thể dùng lời ngọt mặn để thay đổi được chồng sao, có chứ, nhưng kết quả thì ít thôi, lâu ngày cũng chán nản, họ bỏ mặc.
Ta cũng không quên tác nhân chia tay là phụ nữ, một ông nói trước tòa rằng: “Tôi đã chịu đựng người mẹ thứ hai, đầu tiên tôi nghĩ đó là sự quan tâm, chăm sóc, càng ngày tôi cảm giác là mình bị cầm tù, sự âu yếm ban đầu biến đâu mất, dần dần tôi sợ hết giờ làm việc, tôi sợ bước chân về nhà với tiếng quát nạt con cái, và cả tôi nữa, nếu nghịch ý cô ấy thì đừng hòng yên thân!”. Bà vợ thì sụt sùi: “Tôi đã cố chăm sóc gia đình, con cái nay ốm, mai đau mà ông ấy đâu có quan tâm, cứ đòi hỏi một sự hoàn chỉnh, nhà sạch đẹp, những bữa cơm ngon, tôi cũng phải đi làm, thời gian còn lại rất ít, làm sao mọi việc tốt đẹp như ông ấy mong muốn được chứ!”. Có người nói: “Sao ông ấy không góp một tay, thế phải là tốt hơn không?”. Bà vợ ấm ức: “Dạy con học mà ổng cũng cằn nhằn, riết rồi tôi cũng kiêm luôn việc đó.”
(Xin lỗi các ông, vì tôi cũng là nữ nên chắc tôi không khách quan lắm trong việc xét đoán hay suy nghĩ có phần thiên lệch về phụ nữ hơn, nếu không vừa ý xin cứ đóng góp nhé, chúng tôi cũng rất cần ý kiến của các ông!)
Vậy đó, từ những người yêu nhau, nghĩ rằng không thể sống thiếu nhau, dần dà họ phải chịu đựng nhau, và tức nước vỡ bờ, dẩn tới chia tay, họ đã lạc mất tình yêu hay lạc mất chính mình.
Sau hết tôi muốn nói với các bạn là hãy sống hết mình, hãy cho người bạn đời niềm vui và hạnh phúc, hãy lắng nghe tiếng nói từ trái tim nhau, và đừng để sự vô tình của mình làm mất tất cả, hãy yêu thật nhiều khi còn được sống bên nhau!

Sóc Tím. 
(25/10/2010)