Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Cơn thịnh nộ của vua Trời.





Thượng Đế, ông là ai?
(Cơn thịnh nộ của vua Trời)


Ở cõi thiên đàng, từ nhiều ngàn năm trước, nhân một buổi nhàn du, thượng đế nghĩ nên tạo ra những hình ảnh giống mình, rồi xem cách họ sống ra sao! Nghĩ là làm (thượng đế có quyền lực tối cao cơ mà!) ngài tạo ra một người nam và lấy một đoạn sườn để làm ra người nữ, ngài nghĩ như vậy hai người là một, họ sẽ khắng khít với nhau hơn. Ngài cho họ sống ở vườn địa đàng, nơi đó có sẵn trái cây ngon để ăn, và nước suối thanh khiết để uống. Ở đây hai người làm bạn với những chú thỏ hiền lành, những chú sóc ngây thơ, có cả nai mắt tròn và gấu nâu nữa! Trong vườn hoa thơm cỏ biếc, chim hót trên cành cao, suối róc rách tuôn ngàn tiếng nhạc, thật đúng là bồng lai tiên cảnh! Ở góc vườn có một cây cổ thụ xum xuê hoa trái thượng đế bảo đó là cây độc hai người không được ăn. Con rắn xanh nói với hai người là trái cây đó ngon nhất, ăn vào sẽ khoẻ mạnh và xinh đẹp còn hơn các cô tiên nữa. Lời nói nghe êm tai, họ hái hai trái trông ngon nhất và ăn. Nhưng đó là trái cây thông thái, ăn xong thì họ cảm thấy xấu hổ vì mình trần trụi, nên lấy lá cây kết thành quần áo che thân …
Thượng đế biết chuyện, giận dữ, đày hai người xuống trần gian, phải tự trồng trọt cày cấy để có thức ăn mà sống! Hai người làm việc vất vả, rồi cũng tạo nên cơ ngơi với đàn con cháu, họ hạnh phúc vì được ở bên nhau.
Nhiều ngày sau (Một ngày thượng giới bằng một năm ở trần gian!) thượng đế nguôi giận, nhớ đến hai tạo vật của mình, ngài xuống trần gian xem họ sống ra sao? Vào một buổi chiều, ngài quan sát từ xa, thấy hai con người của mình, họ nhìn nhau mắt ánh lên một vẻ dịu dàng ấm áp, ngài hỏi Nam Tào :
                - Họ nhìn như thế là sao, ở thượng giới sao ta không có?
Sau một hồi bối rối , Nam Tào đáp:
                - Đó là tình yêu, họ sẵn sàng hi sinh cho nhau, và họ hạnh phúc khi được sống bên nhau!
                - "Tình yêu", ta ra  hình phạt cho họ khổ sở vì tội lỗi của họ, chứ đâu phải để họ yêu nhau, không, họ không được sống mãi để yêu nhau nữa, ta bắt họ từ đây phải chết!
                - Xin Ngài nguôi cơn thịnh nộ, họ chỉ là những tạo vật nhỏ bé thôi, có đáng gì để Ngài giận dữ!
                - Đừng can gián nữa, ta quyết định từ nay con người phải già cổi, bệnh tật, đau khổ và chết! Thần chiến tranh, các loài thú dữ, rắn độc…từ nay được phép xuống thế gian!
                - Xin Ngài bớt giận, ta cũng cho Thần hoà bình xuống nữa chứ, để được cân bằng!
Vua trời suy nghĩ hồi lâu, nói:
                - Một Thần hoà bình và chín thần chiến tranh, cứ đánh nhau, rồi thiên tai, địch hoạ, xem con người có còn yêu nhau được nữa không!
Không can gián được vua Trời, Nam Tào tìm cách giúp đỡ con người, nơi nào có rắn độc thì có nhiều chim chóc và những con thú diệt rắn, tách riêng những loài thú dữ ra xa con người…và những loài hiền lành để giúp đỡ con người…Các Thần chiến tranh về trấn ở nơi đèo heo hút gió xa hẳn con người. Các vị này rất hiếu động nên ăn không ngồi rồi buồn chán, họ bày trò đánh nhau để giải trí, rồi con cháu của họ lớn lên đông đúc tạo nên vương quốc của những người hiếu chiến rất hùng mạnh, là hiểm hoạ của con người sau này!
Con người vô tư biết đâu là cơn thịnh nộ của trời, vẫn vui vẻ sống hồn nhiên bên nhau, tới một ngày người nữ già đi và chết, chôn cất vợ xong người nam (bấy giờ là một ông lão, râu tóc bạc phơ!) lặng lẽ khóc bên mồ, vua Trời nhìn xuống thấy vậy bèn hỏi Nam Tào:
                - Họ làm sao vậy, có một thứ nước trong veo như nước suối trên trời tuôn ra từ mắt họ, là sao?
                - Thưa Ngài, đó là nước mắt chảy ra khi họ khóc, họ khóc khi quá buồn đau và tim như sắp vỡ ra, họ cũng muốn chết theo người thân yêu của mình…Sau khi khóc họ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn để tiếp tục sống!
                - Sao ở thiên đình ta không bao giờ có được cảm giác đó!
                - Nơi ta ở là cõi tiên, luôn sống bình yên, không phải làm việc để kiếm ăn, không già cỗi, bệnh tật, không bị thú dữ ăn thịt…không có cái chết để chia lìa nhau…thì làm sao ta biết khóc!
                - Ừ nhỉ! (Vua Trời thấy ghen tị, họ là tạo vật của ta cơ mà, sao họ lại vượt trội hơn ta nhiều thứ vậy, nào là biết cười vui  hạnh phúc, biết nhớ nhau khi rời xa, biết yêu thương, biết buồn khổ,… lại còn biết khóc nữa!) liền nói với Nam Tào:
                - Từ nay ta ra lệnh cho Thần phong ba bão tố, Thần lũ lụt, và một số Thần huỷ diệt xuống trần gian, để xem con người còn vui vẻ, hạnh phúc để mà yêu nhau không?
Nam Tào thở dài, lần này cơn thịnh nộ của vua trời quá lớn, làm sao cứu giúp được con người đây, chắc phải nhờ đến Vương Hậu nương nương, dù sao bà cũng là chị của mình, nghĩ thì làm, ông lén tìm đến chị mình để nhờ giúp đở. Vương Hậu nghe qua cớ sự liền nói:
                - Lệnh Vua không thể bất tuân, chỉ còn cách là:( Bà kề tai nói nhỏ với em mình, Nam Tào mừng rỡ lui ra, thi hành lệnh Vua Trời.)
                - Các Thần nghe lệnh: Thần huỷ diệt đến các vùng rừng sâu nước độc có nhiều rắn rết và thú dữ để cai trị, Thần phong ba đến các vùng biển sâu trấn giữ, còn Thần lũ lụt lên các cụm núi cao, các Thần hãy mau thi hành mệnh lệnh!
Nhiều ngày sau đó, người nam đầu tiên của vua Trời  đã chết. Các con cái của ông đã tạo nên một giống nòi dũng mạnh, họ biết trồng trọt săn bắn để có nguồn thức ăn, trồng dâu nuôi tằm dệt nên vải vóc mặc cho ấm, cuộc sống trở nên sung túc, đầy đủ. Ngày ngày tiếng trẻ đùa vui, đêm đêm tiếng quay tơ êm ái, tiếng cười của những cô gái và các chàng trai sau một ngày làm việc vất vả, đã làm nên một khung cảnh ấm cúng vui vầy…
Tất cả sự việc này không qua được mắt vua Trời, Ngài nói với Nam Tào:
- Ta cứ để họ sống yên ổn, một ngày kia họ sinh sôi nảy nở thật nhiều, đất chật, người đông, họ sẽ kéo nhau lên những vùng rừng sâu nước độc mà sinh sống, từ đó họ sẽ bị huỷ diệt dần dần…
Lần này Ngài xử sự rất khôn ngoan và thâm hiểm, Nam Tào không biết phải làm sao, thôi đành giúp đở con người từ xa vậy!
Con người càng lúc càng đông hơn, cuộc sống trở nên khó khăn buộc người ta phải suy nghĩ sáng tạo để có thể sinh tồn, và như bây giờ vậy, ngưòi ta lên tận rừng sâu núi cao, với những phương tiện đầy đủ và vũ khí mới, thuốc men… con người chống lại được thú dữ, dịch bệnh… Nhưng Thượng đế có đầy đủ quyền năng và sức mạnh, nên cuộc chiến với con người vẫn còn tiếp diễn!
Thượng đế ơi, ông đã tạo ra người nữ từ một đoạn sườn của người nam, hai người họ là một thân thể, thì một người sẽ vui với niềm vui của người kia và sẽ buồn khổ với nỗi khổ của người đó, họ sống vì nhau, yêu nhau, vui buồn, hạnh phúc bên nhau, thì tại sao ông lại ghét ghen, ganh tị! Ông thử xuống trần gian lấy vợ, sinh con, sống đời sống như một con người, khi đó ông sẽ có niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, hạnh phúc và cả nước mắt nữa! Và ông sẽ thấy ghen tị là  tính cách xấu nhất của con người ở cõi trần gian này!

SócTím. 
(12/09/2010)

Nói với bạn thân.





Nói với bạn thân.

Khi người ta nhìn bạn, bạn thấy tim xao động, vừa lo sợ, vừa ngại ngùng, ồ, sao thế, bạn đâu còn là một thiếu nữ ngây thơ! Bạn biết người ta thích mình, nhưng bạn đâu dám đùa, như đùa với lửa vậy, bạn biết rất rõ thế đứng của mình, không quá cao để phải ngó xuống, cũng không quá thấp để phải ngước nhìn lên! Nhưng, chữ nhưng muôn đời vẫn khó hiểu, trong tim bạn có tiếng nói nên tránh xa đi, một tiếng nói khác dịu dàng hơn rằng hãy sống như lòng bạn mong muốn. Bạn cô đơn quá nên bạn cần có một người bạn để được sự chia sẻ, cảm nhận mình đang sống, mình vẫn còn thu hút được người ta, (Tự ái được xoa dịu, ồ, mình vẫn còn dễ thương đấy chứ, nếu không thì tại sao người ta theo đuổi, bạn nghĩ mình có quá tự tin không? Không sao đâu, mình rất hiểu bạn mà! Tâm hồn bạn vẫn sáng đẹp, trong veo, sẽ lung linh trong mắt người yêu thương bạn.) Bạn không nói ra, người ta cũng không nói ra, nhưng linh cảm mách rằng bạn đang bị theo dõi đó, nên hết sức cẩn thận, bạn đã dè dặt hết sức, không một cử chỉ thân mật nào để có thể gây hiểu lầm, bạn rất sợ như thế! Nhưng bạn vẫn lo người ta đùa cợt với mình, không biết phải làm sao, bạn đành ra vẻ tự cao, để tạo ra một khoảng cách giữa mình và ai đó! Nhưng bạn vẫn lo sợ vì biết đâu khoảng cách đó có thể bị thu ngắn vào một ngày không xa! Thật bất an quá phải không, nhưng có lúc bạn không muốn tránh né, vì như thế bạn thấy mình sẽ rất buồn, ồ, phức tạp ghê đi, bạn đôi khi còn không hiểu mình muốn gì nữa! Bây giờ tâm trạng của bạn giống như một cô bé được tặng một con gấu bông xinh xắn, rất muốn đưa tay đón nhận, mà lại sợ mẹ la rầy, lại còn lo người ta là kẻ xấu…Ôi, chắc lại là trò đùa của đấng trên cao kia nữa rồi, nhưng bạn không thấy giận, bạn sẵn sàng mỉm cười thách thức, vì bạn nghĩ mình có một lý trí mạnh mẽ (một trái tim biết suy nghĩ, phải thế không?)
Bạn muốn viết lên đây để trải lòng mình, muốn được chia sẻ, muốn được một lời khuyên, mà không biết phải nói với ai đây? Người ta ư? Không đâu, đó là nguyên nhân của niềm vui và nỗi bất an, (còn không biết có tin được không nữa chứ!) những người thân bên cạnh bạn ư, càng không thể nói vì có thể họ sẽ lo âu, họ sợ bạn đau khổ và họ còn sợ mất bạn, khó ghê, biết phải làm sao đây? Thôi, cứ để cho thời gian làm việc đó, tất cả câu trả lời còn nằm ở phía trước, đừng suy nghĩ nhiều, cứ vui thật vui, và cứ chăm chút cho vẻ bên ngoài càng thêm tươi tắn, nếu người ta thích bạn, mến yêu bạn, hết lòng vì bạn, họ còn có thể nhìn tận sâu thẳm trong tâm hồn bạn nữa kìa, và vẻ đẹp đó, tình cảm đó, mới là mãi mãi! Như ngày xưa , người ấy yêu bạn, có phải vì vẻ bên ngoài của bạn đâu? Nếu người ấy không rời xa bạn quá sớm, chắc bạn sẽ là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời này! Và bạn vẫn hận đấng trên cao kia cho đến khi nào ông ấy thôi ganh tị và bỏ đi trò đùa quái ác! Làm như thế ông thấy vui không? Chắc là ông vui rồi vì ông có con tim quyền lực, không biết cảm xúc, yêu thương, thật là đáng ghét!
 
Sóc Tím.
(21/09/2010)