Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Biển ngày xưa- Biển ngày nay!





Biển ngày xưa- Biển ngày nay!

Biển của Em ít quan tâm tới những gì chung quanh, đôi khi Em tưởng rằng Biển quá vô tình, mà không phải như vậy! 
Nhớ một lần Em trèo lên cây cao để hái trái, Em vẫn thích leo trèo như thế, thấy một con Kỳ nhông, nó chắc sợ Em, nhưng Em sợ nó nhiều hơn, Em luýnh quýnh suýt ngã, mặt tái mét, chưa kêu lên được! 
Nhìn vẻ mặt của Biển khi ấy mới thương làm sao, vừa giận, vừa lo, Em nói không thành tiếng: 
-“Em không sao, không sao đâu!...” 
Hì, hôm đó được nghe bài "giáo dục trong tuần" mất 5 phút, lại phải hứa hẹn đủ thứ nữa chứ, ghét ghê! 
Em đi chơi với bạn, những tay lái “lụa”, cẩn thận, chạy chậm thôi, đi chơi mà, có gì đâu mà vội! 
Hết một buổi chiều, về gặp nhau, thấy Biển buồn hiu, sao vậy, Em có làm gì đâu! (Hì, làm như Em lúc nào cũng có lỗi vậy!) 
Biển từ tốn nói: 
-“Đi làm về anh ngồi đứng không yên!” 
-“Sao vậy?” 
-“Đường đông lắm người ta chạy ẩu, anh sợ…” 
-“Nhưng các bạn lái xe rất cẩn thận mà!” 
-“Anh càng lo hơn, mình cẩn thận mà bọn họ không chú ý gì, Em và các bạn không biết chạy ẩu, không có phản ứng nhanh nên khi gặp sự cố, trở tay không kịp!” 
Từ đó Em dè dặt hơn, các bạn của Em phải tập chạy ẩu một chút, phản ứng nhanh hơn một chút! 
Dần dần thay đổi cách sinh hoạt, kéo nhau ra quán cà phê tán chuyện vu vơ hơn là đi long nhong trên phố đông người!
Biển của Em ít chú ý đến bản thân, không thích đi mua sắm, mà không Biển chỉ thích đi mua phụ kiện để nâng cấp máy tính, “Ăn PC, ngủ PC, Thức cùng PC!” Đôi khi em giận hờn, ghét cả PC, nhưng rồi cũng quen dần! Chấp nhận! hơn là để anh ấy cứ đi lung tung, nhỡ anh ấy yếu lòng, chắc chết mất!
Nhưng Biển của Em không yếu lòng, mà tự nhiên lơ là với PC, từ lúc biết thời gian của mình không còn bao lâu nữa! 
Em biết buồn, lần đầu tiên Em thấy mình không may mắn!
Rồi Biển ra đi biền biệt, để lại trong Em nỗi đau vô bờ! 
Em mãi đi tìm, bơ vơ, bơ vơ!
Biển ngày nay là chân trời xanh thăm thẳm, cho Em ra ngắm những hoàng hôn!
Biển ngày nay là ngọn sóng bạc đầu, cuồn cuộn như cuốn chả của người khổng lồ! Em  không còn chơi trò đuổi bắt như với Biển ngày xưa!
Biển ngày nay là những bờ cát dài, thẳng tắp, với hàng phi lau xanh ngắt, Em đi hoài với đôi chân mỏi rụng, mà vẫn cứ muốn đi!
Biển ngày nay là lâu đài trên cát, xây rồi sóng lại cuốn đi, làm cho Em tiếc ngẩn tiếc ngơ!
Biển ngày nay là Dã tràng xe cát, không lấp đầy khoảng trống yêu thương nên Em cứ mãi kiếm tìm…
Biển ngày nay là nắng sớm cho Em đi ngắm mặt trời lên, và là hoàng hôn, mặt trời xuống chậm, rồi chìm hẳn trong làn nước mênh mông! 
Những con tàu như chui lên từ lòng biển, không mang về cho Em người ấy và những ngày xa xưa! Ôi buồn!
Sóc Tím. 
(12/05/2011.)