Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Giàn hoa giấy ngây thơ.




Giàn hoa giấy ngây thơ!

Nina chụm đôi môi cong nhỏ nhắn gọi: 
-“Lu Cơ…Lu Cơ…” 
Chú chó con chồm chồm hai chân trước, đứng thẳng lên, vẫy đuôi cuống quýt…kêu hư hư trong miệng, chắc nó đòi thả ra.
-“Nào, yên nào, chị thương!” 
Cô bé vỗ về  chú chó, rồi bước ra sân. Nắng đã lên, gió thổi nhè nhẹ làm giàn hoa giấy lay động, cô bé nhìn xa xa, tự hỏi: 
-“Sao lâu quá ba chưa về?”
Bé nhớ tối qua nhắc tới ba sao mẹ khóc vậy, bé lêu lêu: 
-“Mẹ lớn mà khóc nhè!” 
Bé ngẫm nghĩ hay là mẹ cũng nhớ ba! Mà ghét ghê, ba đi đâu lâu quá vậy, không nhớ tới Nina của ba sao? Nước mắt chợt ứa ra, nhớ ba quá ba ơi!
Cô bé nhặt thật nhiều hoa giấy, xanh, hồng, đỏ, tím. Ngồi bệt xuống thềm nhà, đếm: về, không về, về, không về… ba ơi! Nina nhớ ba lắm, ba ơi! Về đi, về với con đi!
Có tiếng gọi, Lu Cơ vừa sủa vừa vẫy đuôi. 
-“Cô Bích, con chào cô Bích” 
Nina mừng rỡ reo lên: 
-“Mẹ ơi!”.
Mẹ bước ra, mỉm cười: 
-“Vào nhà đi em!”
Hai người nói với nhau những chuyện gì nho nhỏ, Nina không nghe được, mẹ đã dặn con nít không được hóng chuyện người lớn, mà Nina có muốn hóng chuyện đâu, cô bé muốn hỏi cô Bích có gặp ba của bé không, ba có về bên nhà bà nội không?
Bé cố mở dây cho chú chó con, dắt nó đi quanh vườn cho đỡ buồn.
Chó Lu Cơ thích chạy tung tăng, và rượt đuổi cô mèo nhỏ, cô mèo nhảy tót lên cây, chú đứng đó tẽn tò kêu hứ hứ. 
-“Lu Cơ, hư quá, giựt dây chị ngã bây giờ!” 
Chú chó đã ngoan ngoãn đi chậm lại, một chút rồi lại quên, giật dây chạy nữa! Cô bé bực mình buông dây chú chó nhỏ, dạo này cô bé hơi khó tính, chắc tại buồn, và càng ngày cô bé càng “mít ướt!” có ai vô tình trêu ghẹo, là khóc, dỗ hoài không nín đâu, cứ gọi Ba ơi!
Cô bé ngồi xuống ghế đá dưới giàn hoa giấy, gom những hoa rụng xếp thành tên ba, Min, hừ còn chữ gì nữa, mẹ dạy quên mất rồi! 
-“Mẹ ơi!”
Chó Lu Cơ vẫy đuôi, chạy ra mừng rỡ, ai vậy?
Người đàn ông đứng bên rào, nhìn chăm chăm vào cô bé, lặng lẽ thở dài. Như linh cảm, cô bé ngước nhìn lên, mừng quýnh kêu lên: 
-“Ba ơi, ba…!” 
Rồi luống cuống chạy ra…
Sóc Tím.
(30/12/2011)

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Tìnhthơ tím.



Chiều!





Nghiêng trời vạt nắng rong chơi
Ngồi cuối chân đồi người hát vu vơ
Chiều đông buốt giá hững hờ
Cuốn đi cánh lá đơn sơ ngại ngần
Cớ sao lòng bỗng phân vân
Nửa về nửa ở ngập ngừng xót xa!


Sóc Tím.
(24/12/2011)

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Chuyện của tôi.







Bạn gọi:
-Rảnh chưa, mệt quá, lúc nào cũng bận!
-Năm phút đi, mình sẽ gọi lại!
-Sao vậy?
-Ừ, mình phải đóng cửa!
-Ai về à?
-Không, đưa tiễn!
Rồi ngâm nga:
“Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng!”
(Thâm Tâm.)
Bạn cười ý nhị, không hỏi gì thêm!
Trong lòng tôi nghe vui vui, yêu ư? Thế nào là tình yêu, một nhạc sĩ viết:
“Yêu là buồn vu vơ, nhớ hay quên, một người ngây thơ,…”
Hay một nhà thơ nói:
“Yêu là chết trong lòng một ít!”
Lời bình trong phim:
“Yêu là gì, không yêu là gì, mà đôi lứa yêu nhau thề bên nhau sống chết!”
Qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, với tôi bây giờ, không thể nói là không biết yêu hay chưa biết yêu! Thế nhưng trong tình yêu tôi hình như ngây thơ quá, hơi e sợ trước một ánh mắt, một nụ cười, hay một giọng nói ấm trầm!...tôi ôm trong lòng một tình yêu, rồi trong giấc ngủ say tôi mơ về người ấy, cũng mơ mộng, cũng vẽ vời một tương lai như khi người ta còn trẻ!
Đừng nghỉ rằng đã qua thời xuân sắc rồi thì dễ dàng, yêu không cần lựa chọn!... Không đâu, có thể người ta không cầu kỳ về hình thức, nhưng quan tâm đặc biệt về kiến thức, về tư cách con người…
Có khi tôi mặc cảm về nhan sắc, nhưng người bạn nói tôi đơn sơ, mộc mạc, có hiểu biết và quá thật thà! Nhưng làm sao mà nhìn thấu được nét đẹp của tâm hồn cơ chứ! Bạn nói thể hiện qua cách nói, cách sống! Ôi, tôi nói ít, tôi quá hiền lành, rụt rè, nhút nhát, làm sao mà thể hiện mình cho đầy đủ đây! Điều này xin chịu thua những bạn ăn nói lưu loát! Biết sao, có thể khi tiếp xúc với tôi, dần dần bạn thấy tôi có gì đó cuốn hút, (hay có duyên ngầm(?) mà người đối diện dễ có cảm tình! Ôi, tôi lại khen tôi rồi đó ư? Không đâu, tôi đang cố phân tích để biết vì sao tôi được thương yêu đó thôi! Mình phải biết về mình chứ, đừng nghe câu nói “Cái tôi là cái đáng ghét nhất” mà không dám nói về mình, cứ bộc bạch hết ra đi bạn ạ, rồi bạn sẽ thấy nhẹ lòng!
Người ấy thích đàn cho tôi hát, rồi sau đó lại về với không gian của mình! Tôi cũng mến người ta nhưng tôi có khung trời của tôi! Thế đấy, tình cảm đó đậm sâu hơn tình bạn!
Tôi thích nghe giọng nói trầm trầm của anh, và sự hiểu biết của anh! Anh thích tôi tính chân thật, có hơi ngây thơ (ngố nữa!), và có một chút tài vặt…mà anh có yêu tôi không? Trời biết! Ví dụ, anh yêu tôi! Tôi có dám bước tới không? Tôi biết!...
Trời ạ, hôm nay sao tôi nói nhiều vậy không biết nữa!

Sóc Tím.
(22/12/2011)

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Cà phê một mình!



Cà phê một mình!

Em hỏi, người đàn ông đó có phải là người tôi yêu?
Yên lặng một chút, tôi tự hỏi: Sao em ấy hỏi thế, chắc thấy tôi hay kể chuyện tình loanh quanh, kể về một con người nào đó, chắc là tôi đang yêu! 
Cũng không sai, nhưng ngay cả tôi còn không hiểu được chính mình!
Khi còn bé, tôi có biết một hội của các chị lớp lớn: “Tchyai” (Tạm hiểu: “Tôi chẳng yêu ai”) 
Thực tình hồi đó tôi chưa hiểu gì, chỉ thấy thích thích, thấy hay hay, có thể nào không yêu ai được không, có lập dị, có ngông cuồng không?(Xin lỗi nhé!) 
Bây giờ nếu nói: “Tôi chẳng yêu ai”, có lạ không, có giống tôi không, trong khi tôi hay nói (theo cách của một triết gia!) “Sống không tình yêu là chết mà biết thở!” Trời ạ, tôi không muốn như vậy đâu! 
Tôi sống cũng như bao người khác sống, cũng vui buồn, giận hờn, có khi trầm lặng, có lúc xôn xao, bình thường thôi!
Tôi đang yêu một người, chắc là vậy, tôi nghĩ về anh, gom góp những câu chuyện, những kỷ niệm vui buồn, để dành gậm nhấm, suy tư, và tôi thấy ấm lòng hơn trong cô đơn! 
Tôi yêu như yêu một khúc nhạc buồn, hay ngâm nga để nghe lòng lắng xuống, để biết rằng trong đời này mình vẫn yêu và được yêu!
Tôi hỏi em có thích cà phê không? Em thích, tôi cũng vậy, mỗi ngày uống ít nhất một lần! (Người ta nói chừng mực nào đó cà phê tốt cho tim mạch!) 
Tôi yêu anh như tôi yêu cà phê! 
Trời ạ, tôi không cố ý quảng cáo cho cà phê đâu nhé, thực lòng so sánh ngẩu nhiên thôi, và hơi khôi hài nữa, chắc em đang mỉm cười, không sao, em hãy cười tự nhiên, tôi còn thấy buồn cười với chính mình nữa đây!
Tôi có yêu một người, và yêu một người khác nữa,… ai cấm tôi chứ, như nghe một khúc nhạc, hay một giọng nói ấm trầm, để cảm thấy được yêu thương che chở, đâu phải là một cái tội, tôi cứ yêu, và yêu! 
Còn tôi có muốn bước tới với người ta hay không còn tùy, còn tùy vào đôi chân quyết định, ôi đôi chân ngại khó của tôi, nó không muốn tới chốn chông gai, phiền muộn!
Đi về phía không anh
Chân buồn không muốn bước
Đi về phía có anh
Đời rẽ lối thiên đường!
Thế đấy, hãy đi cho đúng đường nghe đôi chân ngơ ngác, bé nhỏ tội nghiệp của tôi!
Sóc Tím.
(17/12/2011)

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Thơ tình tím.


Tình thơ giã từ.








Thôi em hãy về
Đừng buồn đừng khóc nhé
Một đời ta chừng có mấy ngày vui
Hết mùa thu vàng lá  cuối chân trời
Chút nắng lóe ỡm ờ vừa chợt tắt!
Sóc Tím.
(14/12/2011)





Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Những ngày cận tết.




Mai ơi!

 
 
Cây Mai trước nhà đã có vài bông thưa thớt nhưng đủ đẹp để người ta nhìn ngắm! Anh nói mua phân về bón gốc cho nó trổ hoa kịp ngày tết! Năm nay nhiều nơi Mai đã nở bung, sợ tết không còn ra hoa nữa!
Tôi thích ngắm Mai, không có Mai làm như tết thiếu một cái gì, đã thành một thói quen không bỏ được, tôi như tương tư màu vàng tươi mát mắt đó, ôi đẹp làm sao!
Ngoài đường lác đác những nơi đã bày bán hoa Mai, có những chậu bonsai chỉ nở một, hai bông, mà sao nó đẹp vậy, lộng lẫy quá, những bông Mai đầu mùa quí hiếm làm cho người ta thích thú, say mê!
Tôi nhớ người hàng xóm chăm sóc cây Mai cẩn thận lắm, thường nhặt lá vào khoảng 20 tháng chạp, mười ngày nữa tết thì Mai kịp nở, nở từ từ trong mấy ngày đầu năm, thế là đẹp rồi! Năm rồi chị đi vắng, chắc bà mẹ nhớ con ra ngắm cây Mai, mới mùng 10 bà đã nhặt hết lá! Chị xong công việc về nhà 24 tết, bông Mai đã nở hết rồi, tội nghiệp chị buồn thiu, cặm cụi gắn những bông Mai giả mà không dám trách mẹ một lời, thương ghê!
Ngày anh đi, tôi bỏ mặc khu vườn hoang dại, sắp tết mà không ai nhắc tôi bón phân cho cây Mai, mặc, có ai ngắm đâu mà tôi cần quan tâm cơ chứ! Tới hai mươi lăm tết, chợt nhớ lại, tôi và em gái ra hàng hoa, ngắm những cây Mai bonsai bé nhỏ, xinh xinh, lòng nghe xót xa, tôi mua về một chậu Mai bé xíu, đặt trên bàn, ngắm cho đỡ nhớ! Thầm trách anh sao bỏ tôi một mình trong mùa xuân ấm, mà lòng nghe lạnh quá, ôi Mai ơi!
Sóc Tím.
(09/12/2011.)

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Quê tôi ơi!


Quê tôi ơi!


Đường vào nhà lão Dũng




Ở tận Cà mau có rừng U Minh mà nhà văn Sơn Nam tả thật hay trong “Hương rừng Cà mau”! Luân lạc từ ngày thơ ấu và đã nhận nơi này làm quê hương và quên mất miền quê thực sự của mình! Thi thoảng nhớ về thời bé thơ thả diều trên bờ ruộng, thực ra là anh trai đã cõng tôi trên lưng vì tôi còn quá nhỏ, không thể chạy nhanh theo các anh chị được, quên nói, khi đó tôi cũng được nắm dây diều cùng anh tôi! Rồi những đêm trăng sáng, chạy theo trăng nhưng lúc nào cũng thấy trăng đi trước mình, rồi vấp chân, ngã,  khóc òa lên để được dỗ dành! Ôi, còn biết bao điều để nhớ, thế mà tôi đã quên!
Hôm nay có người bạn vào bình thơ:
Bờ đê trưa vắng em về
Chuồn chuồn bay thấp câu thề bay cao!
“Để rồi năm tháng chiêng chao
Em tôi quên mất nơi nào sinh ra!”(TT)
Bỗng dưng chợt buồn, ừ thì quá lâu rồi, tôi đã quên, miền quê nghèo khi xưa chỉ còn trong ký ức! Ký ức tuổi thơ, quên quên nhớ nhớ, nhớ bà ngoại già tóc bạc như sương vẫn ngày ngày đưa đón tôi đi học! Nhớ ngôi trường với mắt trẻ con của tôi thì lớn lắm, thực ra chỉ là một ngôi nhà to, với một ông giáo già dạy cả 5 lớp! Nhớ bạn Tâm, bạn Trường, bạn Vân, bạn Huệ,… và những bạn chưa viết được tên mình! Nhớ những trò nghịch dại tuổi thơ, trên bờ sông bẻ cây mía chia đôi, không bẻ được mà bị rơi xuống dòng kênh xáng múc, may mà được cứu kịp, trời ạ, nếu không thì…Ôi thôi hết hồn, về nhà còn bị đòn và cấm ra chơi ở bờ sông! Nhớ cùng các bạn lên rừng sim (cây mua hoa tím, được xem là Sim từ khi nhà thơ Hữu Loan viết bài “Màu tím hoa sim”!) dựng nhà chòi, chơi trò cô dâu chú rể! Nhớ lúc đến miếu ông Tà mang ông đi tắm ao, rồi bỏ quên ông trên bờ ao, người lớn biết được phải mang trái cây đến cúng vì sợ ông quở thì sẽ bị ốm! Kỳ thực bọn trẻ mang ông đi tắm hoài mà chẳng bao giờ bị ông quở cả! Nhớ những trưa hè trốn ngủ đi chơi với lũ bạn nghịch ngợm, bà ngoại già phải đội nắng đi tìm… Bà cưng chìu tôi lắm vì là cháu bé nhất, bây giờ nghe nhớ bà thật nhiều, bà ơi!
Quê nghèo của tôi, vùng đất cuối miền đất nước, xa quá nên người ta quên! Làm sao trách được khi mình còn không nhớ! Bây giờ đi về Cà mau để đến với Cha Diệp, nơi linh thiêng mà không chỉ có người Công giáo đến cầu nguyện! Tôi cũng đã lỡ hẹn không chỉ một lần với Cà mau, tôi sẽ về quê tôi ơi!
Sóc Tím.
(06/12/2011)

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Thơ tình tím.






Đường quê!
Đường quê khấp khểnh liêu xiêu
Nhớ con đê nhỏ thả diều ban trưa
Cành tre kẽo kẹt đong đưa
Mùa hè đến muộn ngẩn ngơ nhớ người
Bờ đê trưa vắng em về
Chuồn chuồn bay thấp câu thề bay cao!
Sóc Tím.
(02/12/2011)