Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Chuyện của tôi.




Một chút riêng tư!



Sáng dậy sớm quá, mới 5 giờ, ồ Star movie có phim, “retroactive” nghe hơi lạ, hừ, cổ máy thời gian, thích thật! Phim bắn phá lung tung, kết thúc có hậu, mình có thể mỉm cười, ước gì mình cũng có một cổ máy thời gian, mình sẽ trở về tháng 5/2009!
Mình có nhiều việc để làm trong khoảng thời gian này, ngày anh ấy chưa phát hiện ra bệnh, ngày mình một mình trên bờ cát Nha Trang, một mình nhưng không cô độc, anh đi làm việc và mình thì đi chơi, trưa anh đón về, chiều lại tiếp tục lang thang! Ngày nghỉ, anh đưa mình đi khắp nơi, đến nơi nào mình  không cần quan tâm, được ở bên anh là vui rồi! Anh vẫn khỏe nhưng hơi gầy, có đôi lần mình đòi đưa anh đi khám tổng quát, nhưng anh cứ cười, và hẹn lần hẹn lữa, rồi quên! 

Mình quá tự tin vào con số may mắn trong đời, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải khổ, phải khóc, thế đấy, “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ!” Lần này thì Thánh Nhân bỏ quên con rồi!

Đến tháng 8, anh nằm viện, giãn tĩnh mạch thực quản, trời ạ, người ta đưa anh đi điều trị ở Khoa Tiêu Hóa… không ai biết đó là giai đoạn đầu của ung thư! Có siêu âm gan, nhưng không có câu trả lời! Sau này lên mạng mới biết khi người ta bị “giãn tĩnh mạch thực quản” thì có chuyện rồi, phải tầm soát ung thư ngay!

Tháng 10, siêu âm gan một lần nữa, người ta kêu người nhà lên nói chuyện riêng: Ung thư gan giai đoạn cuối! 
Không còn kịp nữa, dù đã đưa đi khắp nơi, Singapore, rồi Trung Quốc, anh ra đi vào một ngày rất lạnh ở Quảng Châu! Vợ và con gái suy sụp, về nước với một hộp tro khô, phần còn lại cuối cùng của anh, một tài năng bất hạnh, một người đàn ông quá tốt, mình đã để mất một người thương mình nhất trên đời, ôi, Thượng Đế ơi, ông ác quá!

Bây giờ mình vẫn sống tốt nhưng đã rơi rớt đi một phân niềm tin, mình đâm ra dè dặt với mọi người, không còn tin ai có thể thương yêu mình nữa!!

Nhớ những ngày cuối tháng 11, trong cơn đau vùi, anh vẫn lo đám cưới cho con trai, giờ anh có cháu nội đích tôn rồi đó, anh biết không?

Chắc trên cao kia anh có thể mỉm cười, đầy đủ quá mà anh không được hưởng, hai cháu ngoại song sinh đã đi học giáo lý, chờ rước lễ lần đầu, anh thích không? 

Người phụ nữ anh yêu giờ sống yên ổn như lòng anh mong muốn, chỉ một chút cô đơn! Mỗi khi nhớ anh, cô ấy lại khóc, rồi sẽ cố quên thôi anh à, anh hãy yên lành ở nơi bình yên đó, anh nhé!

Sóc Tím.
(03/03/2012.)