Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Ký ức không phai.



Cà phê.

Ảnh minh họa lấy trên Google.

 Cà phê tự bao giờ đã thành một thức uống quen thuộc của nhiều người.
Bạn bè gặp nhau, rủ nhau đến quán cà phê để tâm sự, bàn bạc công ăn việc làm.
Có khi vui buồn cũng kéo ra cà phê, vừa thanh lịch, cũng không quá tốn kém.
Trong đó không thể không kể đến những cô cậu tập tành làm người lớn với ly cà phê và điếu thuốc trên tay, như để khẳng định đẳng cấp của mình.
Có vô số quán cà phê trong cư xá nầy.
Ở đây tôi muốn nói đến quán cà phê hè phố, nơi lui tới của những người lao động, đơn sơ.
Sát cạnh hàng rào dây leo xanh, người chủ quán đã đặt vài cái bàn nhựa và những cây dù xinh xắn! Còn làm duyên với những chậu cây xanh, và hoa tím biếc. Ở đầu kia, hai cây nguyệt quế lâu năm chụm đầu vào nhau tạo nên một hình vòng cung, trông dễ thương và lãng mạn vô cùng! Chỗ nầy những cô cậu áo trắng thích ngồi nhất, để tán gẫu và nhìn người đi qua đi lại.
Một anh công nhân ngồi xuống uống một ly cà phê trước khi tới nơi làm việc.
 - Quen rồi, không uống nghe nhớ và buồn ngủ lắm! Anh nói.
- Tôi cũng vậy, còn nhớ cả chỗ ngồi, không ra đây như thấy thiếu cái gì đó.
Bác Tư hưu trí vừa đọc báo, vừa hớp từng ngụm cà phê đen, nói với anh Năm xe ôm:
- Xăng cao quá chạy kiếm được không?
- Không khá lắm nhưng biết làm gì bây giờ, kiếm sống qua ngày thôi!
- Vợ chú có làm gì không?
_ Dạ làm công nhân may, nhưng lương bết lắm, tiền học hai thằng cu lo không nổi!
Bác Tư thở dài:
- Thôi ráng tiết kiệm vậy.
Một chị than thở với bạn về ông chồng vừa ốm đau mà còn khó tính, đồng lương có giới hạn mà cái gì cũng lên giá, mà ổng thì ăn uống khó khăn, không tháng nào đủ tiền tiêu, khổ thật!
Cô bạn nói: - Hay là kiếm gì làm thêm đi!
- Làm gì? Vốn thì ít, mà nay nắng mai mưa, năm rồi bán bánh mì, ế, nhà tao ăn riết, bây giờ thấy bánh mì là sợ luôn!
- Theo tao ra chợ đi, mỗi buổi sáng cũng kiếm thêm chút ít.
- Thật chứ, để tao còn sắp xếp việc nhà.
- Ừ, mai đi nhé!
Bà Sáu cơm tấm kêu một ly cà phê sữa, nói với chị Hai:
- Con dâu tui mà siêng năng như cô, thì tui đâu có khổ dữ vậy, ai đời mẹ chồng đầu tắt mặt tối mà nó coi như không, cả ngày bế con đi lông nhông, nhà cửa còn không dọn dẹp nữa!
- Trời cho bà khoẻ mạnh, chứ như tui còn báo cô nữa đây, nay ốm, mai đau làm được gì. Bà Tám chen vào.
Chị Hai cười cười;
- Thôi đi các bà, mỗi người có số, than thở hoài thì được gì, phải vui mà sống chứ!
Một đôi nam nữ phóng xe ngang qua, rú còi inh ỏi, bác Tư giật mình nói:
- Chạy gì mà như ăn cướp vậy, đúng là không sợ chết!
- Chúng còn kéo nhau lạng lách đua xe, chết cũng nhiều, bị bắt nữa mà chúng có chừa đâu, chỉ khổ cho người dân có khi bị chết oan vì bọn đua xe. Ngày nào đọc báo cũng thấy tai nạn, nhiều đứa còn rất trẻ!
- Cha mẹ nào có con như thế, khổ thật!
- Bây giờ ra đường sợ lắm, dễ chết lắm!

Tôi ngồi đó thẩn thờ, mới hôm nào đây…
- Anh bỏ thuốc lá rồi, lần thứ ba đó, nhất định bỏ thôi! Anh nói.
- Thật chứ, anh cố lên nghe!
- Cả bia nữa, đi với bạn bè chỉ uống nước khoáng thôi!
- Và cà phê thì sao? Tôi mỉm cười.
- Không đâu, đó là nguồn cảm hứng mà! Cà phê và em… không bỏ bên nào.
Tôi đỏ mặt, anh khéo nói ghê…
- Mình ra ngoại thành đi em, đất rộng, vườn rộng cho em tha hồ nuôi chó nuôi mèo, em thích không?
- Em thích, nhưng xa bạn bè chắc là buồn lắm.
- Không sao. Hai mươi phút là về tới đây, anh tính hết rồi.
Anh nhìn tôi, cái nhìn thân thương, nồng ấm,  tôi biết tôi xinh tươi, dễ thương trong mắt anh!

Ba tuần sau anh bị tai nạn, khi tỉnh dậy anh nói:
- Anh không nghĩ mình còn được gặp em, em nhìn khóm hoa ngoài kia đi, nghĩ mãi anh mới nhớ đó là hoa mười hai giờ!
- Anh đừng đùa nữa, được không? Tôi khóc.
Anh nhìn tôi, cái nhìn thật lạ, buồn đăm đắm và ngân ngấn nước mắt
- Nếu anh không về nữa…em đừng buồn, cố mà sống …
Tôi quay đi, không thể như thế được! Tôi vẫn nghĩ mình là người may mắn, sao giờ đây tôi sắp mất anh, là mất tất cả rồi sao?
Anh nắm chặt tay tôi lặng lẽ, tôi cứ để nước mắt rơi…
Lần cuối là như vậy đó, mãi mãi tôi không quên!
Bây giờ tôi ngồi đây, chiếc ghế bên cạnh vẫn còn trống. Anh đi mang theo cả vui buồn, cả nụ cười vô tư và hình bóng tôi. Còn lại đây một tôi héo hắt tàn úa và trong tim đầy ắp nỗi buồn! Tôi không còn nhận ra tôi nữa, và tôi vẫn mãi mãi đi tìm tôi!
Sóc Tím.
(Tháng 07/2010)