Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Bài đăng lại: Về miền ký ức.



,
Đó là một làng nhỏ, dân cư thưa thớt, trong ký ức của tôi lờ mờ con kênh nước màu cà phê, một thầy thuốc người Nhật nói nước với lá chết và rễ cây từ thượng nguồn của rừng U Minh Thượng đổ xuống, nước này có thể dùng để chữa bệnh (?) không biết đúng sai, vì thời đó ít thấy ai bệnh nặng, cho tới bây giờ cũng thế hình như người dân quê ít ốm đau hơn người thành phố, còn có phần vì không khí miền quê thoáng mát, trong lành. Một điều lạ tuy nước có màu đậm đà nhưng đất sét thì trắng mịn, đất sét nằm sâu dưới tầng đất xốp thô của lá cây, tôi nhớ rõ lắm vì hay theo các anh chị xuống bờ kênh lấy đất sét về nặn đồ chơi, có khi là những con thú ngộ nghĩnh, giờ thủ công thầy hay bắt nặn đồ vật bằng đất sét, thường thì các anh chị làm cho tôi, hôm đó tôi giận nên tự mình làm cái chảo, theo tôi nó cũng mỏng manh như cái chảo bà tôi hay dùng để chiên cá, kết quả tôi nhận điểm 1, tôi khóc sưng mắt mà các anh chị tôi cứ cười, thật đáng ghét, tôi giận luôn mấy hôm, hồi đó tôi giận dai lắm, cho tới khi anh chị dỗ dành cho kẹo mới thôi, đúng là con nít.
Thường những ngày lễ  hay ngày tết, người ta tổ chức hội chợ ở khu đất trống, rộng lớn, có gánh hát kéo về diễn, tôi mặc quần áo mới và được các anh chị dắt đi chơi, không vào xem hát vì ít tiền, chỉ đủ mua quà vặt bán quanh hội chợ, đến gần cuối giờ gánh hát xả giàn thì kéo nhau vào rạp coi mặt đào kép, đối với bọn nhóc chúng tôi như vậy là sung sướng lắm rồi, không còn đòi hỏi gì hơn, lại nữa có vào xem hát thì chắc không hiểu gì vì còn bé quá, làm sao có thể ngồi yên được, nhìn đào kép ăn mặc đẹp bọn tôi thích lắm, ước gì họ cứ về làng diễn hoài thì vui biết mấy, chứ ngày thường buổi tối ở đây buồn hiu, hôm nào trăng sáng người lớn dắt lên cầu ngồi ngắm trăng và kể chuyện ma, lũ nhóc chúng tôi ngồi nghe say sưa rồi sợ hãi nép vào nhau, khi về đứa nào giả vờ hù dọa thì ù té chạy về nhà, thế đấy, nhát mà thích nghe chuyện ma. Một lần đi ngang vườn chuối nhà bác Tư, nghe tiếng sột soạt bọn tôi chạy thụt mạng, thằng Lưu kể là khi nó quay đầu lại thấy một bóng trắng tóc dài, từ đó về sau ban đêm bọn tôi không dám đi ngang vườn chuối nữa.
Lan man một chút, chưa đi vào rừng U Minh, bà tôi kể hồi chạy giặc, bà lạc vào rừng sâu, chạy trên lớp lá mục, dày lắm nên trượt chân xuống ao hồ mà không biết, nước lạnh như băng, bà may mắn trườn lên được, thoát hiểm, sau này có người nói đó là ao cá sấu, hú vía, giờ nhắc lại còn sợ, trời ạ, nếu bà mà gặp cá sấu thì than ôi, làm sao còn có được một tôi nghịch ngợm! Tôi không biết là có cá sấu hay không, chỉ biết sau này có người đánh bắt được những con cá trê to, mỗi khứa to bằng cái dĩa, da thì dày như da trâu vậy! (hì, phần này tôi cũng chỉ nghe kể lại mà thôi, chứ chưa từng thấy được nên cũng không dám nói chắc là có không!)
Rừng U Minh lắm muỗi nhiều đĩa (một loài hút máu người không nhả ra cho tới khi người ta bôi vôi mới chịu rơi ra, kinh quá, may mà thuở ấy tôi chưa từng bị đĩa cắn, vì có dám đi xa đâu!) Nhưng rừng cũng là nơi cung cấp nguồn thức ăn phong phú…chim, cá…không quên kể loài ba khía, một loại giống như cua đồng mà ở thành phố chúng ta hay nấu với rau đay, món canh ngọt lịm ăn vào mát tận tim phổi, hì, lại lan man nữa rồi, đang nói tới ba khía ở đây nhiều vô số kể, ăn không hết người ta muối để dành. Ba khía muối bán ngoài chợ, mua về xé ra trộn tỏi ớt chanh đường, ăn một lần sẽ nhớ mãi, nghĩ tới thôi là tôi thấy thèm, chắc là phải ăn hết ba, bốn chén cơm với ba khía! Ăn là ghiền luôn, (không biết có giống bánh xèo ăn là ghiền không, mà tôi ăn một lần rồi trốn luôn vì vừa dỡ vừa đắt…) Mời bạn một lần thử ăn ba khía để biết thế nào là hương vị quê nghèo của tôi.

Quê tôi là một vùng nhiều tôm cá, ngày đó người ta đi đánh bắt chứ không nuôi như bây giờ, phải kể đến cá lóc, cá trê, cá linh, con cá rô tum tích (?), đó là những con cá rô chỉ  to bằng ngón tay, loại này hình như không lớn hơn nữa, (chiên dòn ăn ngon tuyệt!) người ta chặn ở những con rạch nhỏ và xúc về hằng thúng! (thúng là một loại rổ, đan bằng nan tre kín, tùy kích thước lớn nhỏ theo yêu cầu, có khi to bắng cái thau giặt đồ ở nhà, lớn hơn nữa có thuyền thúng, loại này ở vùng quê miền Tây không thấy.) cá lóc, cá linh người ta muối làm nên một loại mắm nổi tiếng cho vùng quê Nam Bộ, phải kể đến bún mắm, là một món ăn độc đáo mà khi đi xa người ta không thể quên hương vị quê nhà! (tôi hay gọi cho chị tôi ăn giùm tôi một tô bún mắm cho đỡ nhớ quê! Hì, tôi cũng có cách bày tỏ tình quê đó chứ!)
Quê tôi có nhiều loại chim, nhiều nhất là se sẻ, bồ câu mà người nhà quê gọi là chim cu đất, loại này nấu cháo đậu xanh ăn giải cảm (?), trứng thì bé xíu, thỉnh thoảng tôi được các anh chị cho ăn trứng chim, vì tôi bé nhất và được cưng nhất nhà, ngon lắm và thích lắm, bây giờ người ta nuôi chim cút để lấy trứng, mà trứng cút có ngon gì đâu, có lẽ mình đã quá lớn và quá nhiều thứ để ăn ngon nên bây giờ dù được thưởng thức món trứng bồ câu ngày trước chắc gì mình cảm nhận được hương vị đó!
( Xin lỗi, tôi kể thế này chắc là các vị bảo vệ môi trường sẽ nhíu mày, nhăn mặt. Thực ra ngày ấy chưa có khái niệm gì về bảo vệ môi trường, cái gì có trong thiên nhiên là để phục vụ cho con người, nên người ta đánh bắt vô tội vạ, triệt hết đường sống của các sinh vật trong thiên nhiên hoang dã, phá rừng để tìm đất sống và gỗ quí, gây nên hậu quả nghiêm trọng mà ta và con cái chúng ta phải gánh chịu! Người ta không biết rằng tài nguyên thiên nhiên tuy nhiều vô kể nhưng không phải vô tận, rừng bạt ngàn nhưng khai thác quá sức cũng không kịp hồi sinh! Cá ở sông sâu, mà đánh bắt cả cá con, cá nhỏ thì cá đâu còn để kịp lớn lên!) 

Rừng tràm ở U Minh rộng lớn bao la, là loại tràm bông trắng, lá xanh mềm, chứ không phải loại tràm bông vàng, lá hình lưỡi liềm mà ta học trước đây, lá cây tràm dùng nấu dầu, như kiểu dầu khuynh diệp xức cho em bé, lá cây còn dùng để xông khi bị cảm, thơm ngát và dễ chịu, cây tràm  thân thẳng, cao, to dùng trong xây dựng còn rể cây có thể làm đồ mỹ nghệ. Trong rừng còn có rất nhiều loại cây, phải kể đến cây dừa nước, trái ăn được, lá để lợp nhà. Ở thành phố người ta hay trang hoàng quán xá mái lợp bằng lá dừa, mát mẻ và trông rất đơn sơ hoang dã, xem như được gần gũi với thiên nhiên. Còn ở nông thôn, người ta hay thích nhà mái ngói đỏ tươi, hay mái tôn cho chắc chắn và cố tạo ra phong cách như thành phố, tôi nghĩ người nông dân thích ăn chắc mặc bền, đúng thôi, xa xa một ngôi nhà, nếu xây không vững chắc thì làm sao chống chọi được với mưa gió bão táp!
Thường mỗi ngôi nhà đều có một bụi tre, màu xanh của tre trang trí cho ngôi nhà thêm dáng vẻ đơn sơ mộc mạc, thân tre còn làm được nhiều vật dụng trong nhà như ghế bàn, chổng tre,…tùy theo sự khéo léo của người chủ, thúng, rổ, mành cửa, sạp để bày hàng…tôi biết nhiều ngôi nhà vật dụng toàn bằng tre, chắc là đẹp lắm nhưng đôi mắt trẻ thơ tôi thời đó chưa nhận ra được, mà bây giờ chắc đã thay đổi, tôi có về lại cũng không còn cảnh cũ người xưa!
Thuở nhỏ tôi không có nhiều đồ chơi, cũng không có cún con hay gấu bông để mà ôm ấp, nhà có một con chó Mực biết bơi, nghe đâu lần đó anh chị tôi bế tôi ra bờ sông, để tôi đứng chơi một mình rồi đùa nghịch với nhau, quên mất tôi. Tôi lén đi ra đống tràm bờ sông, (Người ta đốn tràm từ rừng về rồi đóng cọc ngâm ở bờ sông, tôi không biết làm thế cho nó tốt lâu hơn không?) nơi đó cũng là một chổ vui chơi của những đứa nhóc, nhưng tôi là bé mới biết đi, loay hoay thế nào tôi rơi xuống nước, chó Mực đang chơi trên bờ sông nhảy xuống cắn áo tôi lôi vào bờ, hú vía anh chị tôi tới kịp mang tôi lên, hì hì, thế mà tôi cũng còn sống…không biết họ hô hấp cho tôi như thế nào, không nghe chuyện mang đến bệnh viện vì phải đi mất hàng chục cây số, tôi nghe kể lại là anh chị tôi bị đòn một trận nên thân, từ đó về sau tôi đươc chăm chút kỷ hơn nữa, hì hì, chó Mực trở nên nổi tiếng là chó cứu hộ, khi tôi lớn hơn một chút, chó Mực vẫn quanh quẩn theo tôi như một người bạn và hình như cũng để canh chừng tôi, thương ghê, xa quê nhà tôi cũng rất nhớ chú chó đó lắm, người bạn nhỏ trung thành nhất.

Có một loài cút con, người ta gọi là cút đất, khi bị rượt đuổi nó chui xuống đất, (đất xốp mềm mà) tôi không biết nó lớn lên có giống cút nuôi bây giờ không, anh chị tôi chỉ bắt cho tôi chơi những bé cút giống như gà con, chỉ là “những hòn tơ nhỏ” rất xinh, loại này không nuôi được, tôi chơi với nó một lúc (chỉ để trong lồng và nhìn thôi, rồi lại thả đi, không dám chạm tay vào như với gà con, chị tôi nói có hơi tay là nó chết), tới bây giờ lớn lên tôi cũng không thể tưởng tượng được cút trưởng thành ra sao nữa!
Ngang sông là nhà bác tôi, bác bán tạp hóa, mỗi lần anh chị dắt qua cây cầu tre lắt lẽo tới nhà bác, tôi mừng lắm, bác tôi hỏi thăm tôi học hành thế nào, tôi sẽ khoe rằng tôi giỏi nhất lớp, bác xoa đầu tôi và thưởng cho một gói kẹo, có khi bác hỏi tôi thích gì, tôi chỉ chờ có thế, sẽ nói ngay rằng tôi thích cái bút chì bằng gỗ thơm kia, và còn cục gôm rất đẹp nữa, bác chưa lần nào từ chối tôi, chắc hồi nhỏ tôi mủm mỉm dễ thương. Hì, rồi đây mấy đứa bạn sẽ nhìn tôi thích thú và còn mượn để ngửi xem nó thơm cỡ nào nữa!
Quê tôi vườn thơm (dứa) bạt ngàn, thơm mắt to và ngọt lịm, mùa thu hoạch người ta chở thơm bằng ghe bầu (?) ra tỉnh bán những trái thơm lớn và đẹp. Còn lại những trái bé hơn, ăn không hết người ta ép lấy nước để uống, là thứ nước giải khát tuyệt vời, làm dụng cụ ép thơm rất đơn sơ bằng thân tràm nhỏ và sức người, hồi đó chị em tôi hay đánh đu trên chiếc cần ép và hay ăn những lỏi thơm, thích ăn cho vui vậy, không nhớ là có ngon không, và còn đùa nghịch quanh sân khi người ta nấu nước thơm thành kẹo màu (nước màu) để kho cá. Thời đó không thấy ai làm mứt thơm, à, người ta chỉ cắt thơm thành những khoanh mỏng và phơi khô, món này mời khách ăn và uống trà thì ngon tuyệt. Khi lớn lên xa quê tôi nhớ hương vị trái thơm ngày ấy, một người khách ở quê lên cho một cặp thơm trông rất ngon mắt, tôi ăn vào sao không giống trái thơm xưa, nó không chua, không ngọt lắm mà nghe nhàn nhạt, tôi tự nhủ chắc là mình lớn rồi, không còn đươc cảm giác của trẻ thơ, (ngày ấy còn bé ăn gì cũng thấy ngon, không như trẻ con bây giờ đa số rất kén ăn và yếu đuối!)
Có một loại trái cây hoang dã, tròn bé như trái trứng cá được bọc trong một cái bao kín, như là cái lồng đèn có chớp nhọn, còn non có màu xanh, khi chín lớp bao ngoài vàng héo đi, bóc ra có một viên tròn bên trong, như hòn đá cuội nhỏ màu vàng chanh, ăn thơm giòn, có vị chua chua ngọt ngọt, (bây giờ nghĩ tới đã nghe thèm ăn!) tên là trái Thù lù, (hì hì tên gì mới nghe biết là nó mập ú rồi!) bây chắc nó tuyệt chủng rồi, vì tôi dặn những người quen tìm hoài mà không có! Một lần lên vùng cao, tôi có gặp trái cây giống như vậy, nhưng không dám ăn sợ nhằm cây độc. Thôi cứ để trái ngon nằm trong ký ức, giờ gặp lại chắc gì tìm được một chút ngày xưa!

Nhắc đến miền quê sông nước mà không kể đến chuyện xuôi ngược trên những chiếc thuyền con,  quê mình phương tiện đi lại bằng ghe thuyền, thuở nhỏ được đi theo anh chị trên sông là hạnh phúc lắm. Có nhiều loại thuyền ghe, ghe bầu, ghe tam bản… xuồng ba lá là bé nhất, có thể gọi ví von nó là chiếc xe đạp trên sông, gần như nhà nào cũng có. 
Nhạc Sĩ Trần Tiến viết: 
“…Về đây người quê chỉ có tấm lòng, có chiếc xuồng ba lá để yêu em…”. 
Xuồng ba lá là hình ảnh sống động của sông nước miền Tây, cô thôn nữ mặc áo bà ba, tóc xõa buông dài, nón lá thắt nơ, nghiêng mái chèo duyên dáng làm say đắm bao người. Bây giờ ở thành phố người ta mang khẩu trang tránh bụi và nắng, còn các chị ở quê tôi thời đó cũng biết quấn khăn để che nắng gió, để đôi má hồng đừng rám nắng, con gái dù thời nào, dù ở đâu cũng thích làm duyên. (Không thích làm duyên, không phải là con gái! Tôi nhớ hồi còn bé, nhà có chiếc gương to, chị tôi chải tóc cho tôi, thắt bím, cài nơ hồng, tôi cứ ngắm mình trong gương, thích thú với bộ quần áo mới chạy đi khoe với các bạn, lũ bạn trầm trồ nói tôi xinh như búp bê, chắc là mũi tôi lúc đó phồng to lắm, trẻ con mà được khen thì thích lắm!).
Tôi không quên kể, đám cưới người ta cũng rước dâu bằng… ghe hoa, (không phải xe hoa đâu nhé!) một lần đám cưới anh tôi, tôi cũng được cùng đi rước dâu, mặc đầm hồng ngồi trên thuyền kết hoa, đi trên sông, các bạn nhỏ hai bên bờ nhìn xuống, bạn có tưởng tượng khi đó tôi hãnh diện tới cỡ nào! Rồi thuyền ghé bến nhà gái, người lớn bế tôi lên giữa bao ánh mắt của những người bạn nhỏ, chị dâu tôi còn khen: “ Ôi, em tôi xinh quá!” tôi sung sướng lắm, nghĩ thầm ước gì nhà mình có đám cưới hoài thì thích biết bao!…hì hì, thời trẻ con đáng yêu làm sao! Thuyền rước dâu về, tôi được ngồi bên cạnh cô dâu, chị còn choàng tay ôm tôi, người ta chụp hình liên tục, tôi cứ mỉm cười hoài và thả hồn bay tận mây xanh, mơ màng rằng khi mẹ tôi thấy hình tôi, mẹ sẽ may cho tôi thêm nhiều quần áo mới, tôi sẽ được mặc đẹp như là công chúa…nhưng bạn nhỏ của tôi nói rằng không được đâu vì bạn ấy không phải là hoàng tử, hì hì, thời trẻ con vui ghê!
Quên kể, bạn chó Mực của tôi cũng được các bạn tôi kết vòng hoa đeo vào cổ để mừng đám cưới, bạn ấy cứ vẫy đuôi và ngúc ngoắc cái đầu, không biết khó chịu vì vòng hoa hay tự thấy mình  quan trọng hơn, (như cô chủ nhỏ của chú vậy!)
Lục bình như môt loài hoa trên sông, lá to màu xanh, bông màu tím nhạt, đẹp vô cùng và cũng buồn man mác, tôi không là thi sĩ mà cứ muốn làm thơ, để ca tụng thiên nhiên tươi đẹp, tôi không biết có bài thơ nào ai đó đã viết về hoa lục bình, nếu chưa có thì quả là thiếu sót! Loài hoa này theo nước biển đi vào các nhánh sông, rất dễ sống, nếu bám được vào một nơi nào thì sẽ sinh sôi nẩy nở nên một vùng rộng lớn, người ta thường trồng lục bình để giữ đất ven sông, thật thú vị phải không? Hồi còn đi phà, tôi rất thích ngắm lục bình để thả hồn đi mông lung, và nghĩ tới kiếp thương hồ trôi giạt, ôi, phải chi tôi biết làm thơ, không chừng hoa lục bình đã đi vào sách vở! (hì hì, tự tin ghê đi!). Bây giờ người ta trồng lục bình để làm đồ thủ công mỹ nghệ, có thế chứ, lục bình đơn sơ của miền nhiệt đới thành hàng cao cấp xuất ra các nước, lục bình giờ đã có tên tuổi, không còn là một loại hoa bèo xinh tươi chỉ để cho người ta ngắm nghía! Cám ơn thiên nhiên hoang dã đã cho chúng ta tất cả những gì đẹp nhất để mãi yêu cuộc sống này!

 Sóc Tím

Bài đăng lại: Đêm chờ sáng.








Hình minh họa của VnExpress

Đêm chờ sáng…



“…Lũ cháu tôi đứa nào cũng dễ dạy, chúng có tới hai ông Ngoại, chúng nó nói ông Ngoại này khoét mắt ông Ngoại kia để cho má của tôi thấy đường…”

Tiếng hát từ hàng xóm, vở cải lương “Tiếng hạc trông trăng” nổi tiếng ngày trước làm cho tôi nhớ quá tuổi thơ ơi!

Tôi cũng có hai ông Ngoại: Ông Ngoại Tàu vì có tàu chở khách trên sông, là ông ngoại ruột, còn một ông Ngoại nữa là ba vợ của Cậu tôi, chúng tôi quen gọi là Ông Ngoại Rẫy, vì ông có rẫy khoai, ruộng bắp, … mà mỗi lần được về thăm chúng tôi tha hồ đùa giỡn leo trèo trong vườn cây ăn trái của Ông!

Đi tàu từ thị xã Cà Mau về tới U Minh Hạ, qua sông lớn mênh mông, gió mát êm êm cho tôi vào giấc ngủ dịu dàng, để khi thức giấc thì đã tới nơi!

Tôi ba chân bốn cẳng chạy bay lên nhà, chào hỏi Ông Bà cho xong thủ tục chạy biến vô khu vườn Ông Ngoại Rẫy, nơi có lũ trẻ con nghịch ngợm đang chờ!

Trèo lên cây dừa lửa nằm nghiêng, những trái tròn lủng lẳng như đón chào khách, tôi muốn hái lắm mà sợ ông ngoại đánh đòn, vì đây là cây dừa cưng của ông, yên tâm, tôi là cháu cưng nhất của ông mà, ông sẽ hái cho uống, không nên nghịch phá, ông sẽ giận..!

Nhớ những lần trước về đây, chính tay ông hái dừa và chặt cho tôi uống, mấy đứa trẻ nhìn tôi với đôi mắt thèm thuồng, ganh tị, nhưng trẻ con chóng quên, rồi chúng lại vui tươi đùa giỡn cùng tôi, thật dễ thương!

Vườn nhà Ông Ngoại Rẫy cũng có nhiều cây ăn trái: Mít , Xoài, Ổi, Mận, Mãng Cầu, Na…tôi nhớ như in lần đó tôi hái được trái Mãng Cầu chín cây, trắng và thật ngọt, nằm gọn ở khóm lá gần gốc nhất, như nó đang chơi trốn tìm và chờ tôi bắt gặp. Tôi sung sướng ôm chiến lợi phẩm về và được bà cho một phần tư trái, ăn no luôn. Tới bây giờ tôi vẫn nhớ mãi vị ngọt ngọt chua chua của nó, mà chưa bao giờ tôi được thưởng thức một lần nữa, không biết phải như vậy không hay hồi nhỏ mình ăn chưa no lo chưa tới nên dễ ăn và ăn gì cũng ngon!

Nói ăn gì cũng ngon các bạn có bao giờ ăn trái Mít non chỉ bằng ngón tay (người ở miệt vườn gọi là “dái mít”) trẻ con hái chấm muối ăn, chát lắm, mà đứa nào cũng thích ăn mới lạ!

Miền quê Cà Mau có loại trái dại tên trái Thù Lù, cây cũng như một loại rau mọc cao chừng hai gang tay, trái tròn như trái Trứng Cá, nằm trong bọc như lồng đèn, khi còn non lồng đèn có màu xanh nhạt, khi lồng đèn vàng khô thì trái đã chín, trái chín ăn giòn ngọt, hơi chua chua, ôi ngon khó diễn tả! Sau này có dịp về quê tôi cố tìm loại trái cây có hương vị tuổi thơ này, nhưng không tìm được, thật tiếc!

Tôi theo Cậu Mợ tôi đi thu hoạch bắp, trái lớn gom riêng để bán, trái nhỏ để ăn dần, có bao giờ bạn được ăn bắp luộc mới hái ở vườn chưa, người ta gọi là bắp sữa, vừa ngọt vừa thơm, ăn hoài không biết chán, nghĩ tới còn thấy thèm!

Đêm ăn khoai lang nướng, bắp nướng, ngọt mềm không cần thoa mỡ hành mà bắp vẫn thơm ngon… vừa ăn bắp vừa nghe người lớn kể chuyện ma, run sợ mà vẫn lắng tai nghe, khi nắm tay nhau kéo về, một đứa hét lên thì cả bọn co giò chạy, có khi té bò càng!

Hôm đó theo Cậu đi tát cá, tát cạn ao, tôi cũng nhảy xuống bắt chước người lớn bắt cá, nắm được cá trong tay, cá giãy, tôi giật mình ném đi làm mọi người cười một trận, tôi thì mắc cỡ leo bờ ao đứng nhìn!

Chiều có món cá nướng đất sét, người ta trộn rơm và đất sét cuộn quanh con cá, rồi đốt rơm lên nướng, tới khi đất sét khô nứt thì cá đã chín! Người lớn ngồi uống rượu, nói chuyện râm ran, trẻ con phá mồi! Ôi những miếng cá lóc nướng chắc thịt và ngon ngọt vô cùng làm tôi nhớ mãi!

Tới mùa thu hoạch thơm, ghe lớn ghe nhỏ của những người thu mua kéo tới đầy, thật xôn xao vui vẻ. Rồi họ chở thơm đi, miền quê trở lại lặng lẽ như xưa!

Số thơm nhỏ chất đầy sân, các chị tôi gọt thơm làm mứt vì cũng sắp tới Tết rồi. Cậu tôi ép nước thơm làm si rô, làm rượu, nước màu (để kho thịt cá) nhưng thích nhất là uống nước thơm, ngọt, thơm vàng óng ánh, bọn trẻ thích mê luôn! Lớn lên thỉnh thoảng tôi cũng ép thơm để uống, nhưng không sao tìm được hương vị của ngày xưa!

Hồi đó người ta không nuôi Cút để lấy trứng như bây giờ, ở quê tôi anh chị hay bắt Cút đất cho tôi chơi, nó bé xíu như quả chanh non, tròn xoe như gà con và óng ánh nhiều màu, tôi chưa gặp được con Cút lớn bao giờ, anh chị tôi nói thấy người là nó chui xuống đất mất tăm!

Thỉnh thoảng anh chị tôi cho tôi ăn trứng chim luộc chín, cũng nhỏ xinh như trứng Cút, nhưng ăn ngon lắm, tôi nhớ là như vậy mà vẫn tự hỏi phải chăng hồi nhỏ mình ăn gì cũng ngon, chứ như bây giờ ăn một lần cả chục trứng Cút có thấy ngon gì đâu!

Rồi món cháo Bồ Câu nấu đậu xanh của Bà Ngoại Rẫy, ngon và mát, làm tôi nhớ hoài! (Đừng bảo là phá hoại môi trường sống nhé, hồi đó dân quê chưa có khái niệm đó!)

Thức uống ngon nhất, gợi nhớ ngày xưa nhất có lẽ là nước Dừa, nước Mía! Nước Dừa vẫn trong mát, tinh sạch, thơm ngon và nước Mía vẫn tươi ngọt đằm thắm hương vị quê hương! Uống nước Dừa bỏ thêm ít muối các bạn ơi!



Sóc Tím.

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Mấy vần thơ.


                           


                            Nắng tắt rồi người ơi
                            Sao ai còn xa ngái
                            Khói chiều hiên hàng xóm
                            Bếp hồng lửa lung linh
                            Một bữa cơm xum họp
                            Chờ mong mãi ngậm ngùi!

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

Bài đăng lại: Giàn hoa giấy ngây thơ.




Viết ngắn: Giàn hoa giấy ngây thơ.





Hình minh họa lấy trên Google. 
Giàn hoa giấy ngây thơ!

Nina chụm đôi môi cong nhỏ nhắn gọi: 
-“Lu Cơ…Lu Cơ…” 
Chú chó con chồm chồm hai chân trước, đứng thẳng lên, vẫy đuôi cuống quýt…kêu hư hư trong miệng, chắc nó đòi thả ra.
-“Nào, yên nào, chị thương!” 
Cô bé vỗ về  chú chó, rồi bước ra sân. Nắng đã lên, gió thổi nhè nhẹ làm giàn hoa giấy lay động, cô bé nhìn xa xa, tự hỏi: 
-“Sao lâu quá ba chưa về?”
Bé nhớ tối qua nhắc tới ba sao mẹ khóc vậy, bé lêu lêu: 
-“Mẹ lớn mà khóc nhè!” 
Bé ngẫm nghĩ hay là mẹ cũng nhớ ba! Mà ghét ghê, ba đi đâu lâu quá vậy, không nhớ tới Nina của ba sao? Nước mắt chợt ứa ra, nhớ ba quá ba ơi!
Cô bé nhặt thật nhiều hoa giấy, xanh, hồng, đỏ, tím. Ngồi bệt xuống thềm nhà, đếm: về, không về, về, không về… ba ơi! Nina nhớ ba lắm, ba ơi! Về đi, về với con đi!
Có tiếng gọi, Lu Cơ vừa sủa vừa vẫy đuôi. 
-“Cô Bích, con chào cô Bích” 
Nina mừng rỡ reo lên: 
-“Mẹ ơi!”. 
Mẹ bước ra, mỉm cười: 
-“Vào nhà đi em!”
Hai người nói với nhau những chuyện gì nho nhỏ, Nina không nghe được, mẹ đã dặn con nít không được hóng chuyện người lớn, mà Nina có muốn hóng chuyện đâu, cô bé muốn hỏi cô Bích có gặp ba của bé không, ba có về bên nhà bà nội không?
Bé cố mở dây cho chú chó con, dắt nó đi quanh vườn cho đỡ buồn.
Chó Lu Cơ thích chạy tung tăng, và rượt đuổi cô mèo nhỏ, cô mèo nhảy tót lên cây, chú đứng đó tẽn tò kêu hứ hứ. 
-“Lu Cơ, hư quá, giựt dây chị ngã bây giờ!” 
Chú chó đã ngoan ngoãn đi chậm lại, một chút rồi lại quên, giật dây chạy nữa! Cô bé bực mình buông dây chú chó nhỏ, dạo này cô bé hơi khó tính, chắc tại buồn, và càng ngày cô bé càng “mít ướt!” có ai vô tình trêu ghẹo, là khóc, dỗ hoài không nín đâu, cứ gọi Ba ơi! 
Cô bé ngồi xuống ghế đá dưới giàn hoa giấy, gom những hoa rụng xếp thành tên ba, Min, hừ còn chữ gì nữa, mẹ dạy quên mất rồi! 
-“Mẹ ơi!”
Chó Lu Cơ vẫy đuôi, chạy ra mừng rỡ, ai vậy?
Người đàn ông đứng bên rào, nhìn chăm chăm vào cô bé, lặng lẽ thở dài. Như linh cảm, cô bé ngước nhìn lên, mừng quýnh kêu lên: 
-“Ba ơi, ba…!” 
Rồi luống cuống chạy ra…

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Bài đăng lai: Vài món nợ.






Vài món nợ.
Mùa đông đã về, trời hiu hiu gió, người ta chuẩn bị đón Nô en, nếu năm nay trời lạnh ngoài phố sẽ có nhiều sắc áo, xanh tím đủ màu, đó là dịp khoe áo mới, cũng là lúc co ro bên cái lạnh, nắm bàn tay ấm áp của ai kia, đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ và còn kể nhau nghe nhiều chuyện thần tiên, rồi khe khẻ cười trong khi các bé cặm cụi viết thư cho ông già Nô en.
Lại một mùa xuân sắp đến, tôi không sợ thời gian, đó là sự luân chuyển của đất trời, trẻ con lớn lên, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, mùa xuân vàng áo hoa mai, là nguồn thơ bất tận.
Tôi nghe hình như còn thiếu một cái gì, ừ nhỉ, tôi đã làm được gì để trả ơn cuộc sống? 
Tôi còn nợ, nợ cuộc đời này, vì trước đây tôi sống quá vô tư, tôi chỉ nghĩ đến mình, chưa từng quan tâm việc ngoài xã hội, như là của ai ai đâu ấy, cuộc sống cứ quay cuồng trong lo toan, cuốn hút theo dòng xoay áo cơm, kiếm sống. 
“Em theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao…”  
 (Yêu dấu tan theo, NS Trịnh Công Sơn.)
Tôi biết sống ra sao, nếu vòng xoay tít kia bất chợt dừng lại, chắc tôi sẽ văng đi và mất hút trong tận cùng xa thẳm. 
Ừ nhỉ, biết thế nhưng vẫn buồn là sao chứ, vẫn cảm giác thiếu nợ, nợ cuộc đời, phải chi tôi hát hay, phải chi tôi viết hay, tôi sẽ trao tặng cho đời biết bao niềm vui trong cuộc sống! Mà tôi thì dở tệ, thôi xin khất nợ đến ngàn sau!
Phải đâu tôi chỉ nợ cuộc đời, tôi còn nợ anh ấy một lời xin lỗi! 
Rất thực lòng, vì tôi chưa bao giờ tin anh, dù có giã vờ tin tưởng, nhưng trong tôi đầy ắp những nghi ngờ! 
Cho tới khi anh đi xa, tôi cứ chờ một điều không mong muốn, và đã đủ thời gian cho những sự việc ấy (nếu có) xảy ra. 
Xin lỗi vì đã không tin anh, đừng giận tôi vì tim tôi yếu đuối, nghi ngờ và dè dặt là điều tối thiểu để tự bảo vệ mình, khỏi ngã gục trước những giông bão cuộc đời. 
Bây giờ xa xôi, nếu đọc được những dòng chữ này, xin hãy mỉm cười, vì những ngày qua đẹp nhất nghe anh.
Tôi vẫn muôn lần cám ơn cuộc đời, vì mùa đông lạnh nên cần mùa xuân ấm, vì tiết trời cứ thay đổi nên con người cần những điều bất ngờ thú vị, như khi nhìn sao băng người ta muốn một điều ước, và tôi ước rằng con người còn biết ước mơ!


Sóc Tím.