Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Chuyện tình của tôi.




Biển, tình yêu của Em!


Hôm nay nhớ anh, Em trốn BV về đây để viết cho anh đôi dòng! Em giận anh lắm, sao anh ra đi không chút gì lưu luyến! Ngâm nga mấy câu thơ của Lệ Khánh:
“ Khi tôi chết ai người xây nấm mộ
Sau quan tài ai khóc tiễn đưa tôi
Chỉ có anh, mà anh cũng bỏ đi rồi!...”
Buồn quá phải không anh?
 Em nhớ có đôi lần Em hỏi: 
-“Sống bên người vợ yếu đuối, ngây thơ, Anh thua thiệt mọi điều, vợ người ta một tay vùng vẫy, gia đình sung túc giàu sang! Còn Em, như người sống trên mây, Anh phải vất vả lo toan một mình, Anh có ân hận hối tiếc gì không?” 
Anh đã trả lời Em một câu mà Em không ngờ: 
-“Nếu phải chọn lựa một lần nữa, Anh vẫn chọn Em!”
Tháng 10 năm đó, biết tin mình không thể sống quá ba tháng, Anh đổ sụp, tuyệt vọng, rồi lại tươi tỉnh, vươn lên, miệt mài bên máy tính để tìm kiếm thông tin về căn bệnh… và những quyền lợi dành cho Em khi Anh ra đi!
Gần một tháng trời ở Quảng Tây, Trung Quốc, để tìm kiếm một cơ may trong tuyệt vọng, Anh vẫn tỉnh táo, vẫn tươi cười trong cơn đau! Anh ra đi trong một buổi sáng sương mù, trời lạnh buốt, Em và con gái không còn biết kêu ai, kêu trời, trời không thấu, hết rồi, hết thật rồi, Anh ơi!
Hai năm qua rồi, mà Em nhớ như mới hôm nào, hôm nào Em nói Anh ráng sống và về nước, dù Anh không đi được, Em sẽ đẩy xe Anh đi khắp nơi, mình sẽ sống những ngày hạnh phúc!
Anh ạ, Em nợ Anh cả cuộc đời này! Nếu có một thế giới song song, Anh hãy chờ Em nghe Anh!
Sóc Tím.
(07/01/2012