Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Cười một chút!






Cười một chút!
Sưu tầm.

Ngôn ng!

Hai vợ chồng người câm điếc rất yêu thương nhau, khi cần trao đổi điều gì, họ viết ra giấy!
Chồng:
            - Cá kho hôm nay ngon quá!
Vợ:

            -(hơi mắc cỡ…) Thật không, sao mấy lần trước anh chê!
            - Đâu có đâu, anh có chê em bao giờ!
            - Thì hôm cô Mận sang chơi đó!
            - EM GHEN À! SAO VÔ LÝ VẬY! GHEN BẬY!
            - Không phải thì thôi, làm gì anh la lớn dzậy!

Tiếc quá!

Cô gái già ngồi bên lò lửa hồng rực sáng, vào một đêm mùa đông lạnh cắt da, cô thở dài buồn bã. Vị thiên thần hiện ra hỏi:
               -Sao cô buồn vậy! Ta giúp gì được cho cô?
               -Dạ, nếu được con chỉ ước: Tất cả than hồng trong lò này thành vàng, và chú mèo của con thành một hoàng tử!
                - Được! Vị thiên thần nói xong thì bay đi, cô gái được như ý nguyện.
Hoàng tử nói với cô:
                -Tiếc rằng em đã cho thiến tôi hồi tuần trước!

H d!

Một cô gái không may gặp tai nạn giao thông, gương mặt bị biến dạng, cô được phẩu thuật tạo hình, bác sĩ lấy phần thịt ở mông người chồng để đắp lên thay cho phần bị hư tổn. Gương mặt cô trở lại xinh đẹp, cô vui lắm nói với chồng:
          -         Em nhớ ơn anh, anh như người đã sinh ra em lần thứ hai!
          -         Không đâu em à, em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh hả dạ nhất khi mẹ em ôm em vào lòng và hôn lên má em!
-         !!!!
Sóc Tím.
(28/04/2011.)

Anh và Em!




Anh và Em!

Bạn là một trong ngũ long công chúa mà ba hay gọi là “ngũ quái”.
Đó là từ thân thương mà ông hay dùng để nói về các cô con gái cưng của mình! 
Bạn cũng có anh trai, anh là đầu têu của những trò nghịch phá, nhưng rất cưng chìu bạn, hì, chắc tại bạn yểu điệu thục nữ nhất trong các chị em, bạn còn biết làm thơ! 
Chiếc áo dài ngắn cách điệu, mặc đi học cho gọn và dể dàng cột hai tà lại để nhãy dây, tóc cột hai đuôi nơ trắng, bạn đâu biết mình có nhiều người theo dõi… hì, nhiều nhất là bạn của anh trai!
Bạn có một em trai, gần út rồi, mẹ cưng lắm. Em rất yêu thương bạn, em là người bảo vệ bạn mỗi ngày đi học, thật vui!
Bạn lớn dần lên, anh đi xa, em trai cũng ít khi gần gũi, cô đơn. Bảy đứa con của mẹ, chỉ còn lại hai chị em, bạn và em Út và vẫn chơi thân nhau.
Hai chị em đều đã có cháu nội ngoại, em nói từ nay đổi cách ăn mặc, tập dần, chúa nhựt đi lễ mặc áo dài, hì, hoan hô áo dài, hoan hô ý mới của em. 
Hừ, hơi vướng víu đó, thôi nhắc cô ba thợ may cắt ngắn lên, em nói ngắn nhất là 108, em dắt xe đi, bạn nói nhỏ với cô ba: 104! Cô mỉm cười, bạn nhớ như in khi đi may đồ với mẹ ngày xưa, bạn cũng hay quay trở lại nói ngắn lên!
Kỷ niệm chợt ùa về, nhớ mẹ quá, rươm rướm nước mắt, may quá cô em không nhìn thấy, bạn sợ phải giải thích,  ý nghĩ riêng mà, bạn vẫn sống nội tâm như thế, nên có đôi khi buồn lâu!
Đi ngang chợ hoa Hồ thị Kỷ, mua một bó hoa hồng trắng, ngày xưa anh rất thích, đặt lên bàn anh, không quên lấy một bông đơn độc chưng trong phòng bạn: 
“…Em không là riêng ai, dẫu khi duyên mình mong manh, em xin làm chim oanh, đón anh trên đường lênh đênh, võng anh đi vào, đi vào cơn mê!” 
(Hoàng Thi Thơ.)
Bạn cũng có một người anh ở xa lắm, anh hay gọi bạn bằng em, tiếng em rất ấm, dù ở xa hằng bao nhiêu cây số, bạn vẫn cảm nhận được! 
Ừ, là anh em nhé, lỡ một ngày anh thấy em đáng ghét, thì anh có còn coi em là em nữa không? 
Anh nói đi, em thích có anh, dễ thương như anh của em ngày trước, anh ạ! Mà không biết có được không anh?
Sóc Tím. 
(28/04/2011.)